Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

5.33/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
– Tên gốc: Giận dỗi kết hôn – Ngốc nghếch kiều thê của tôi – Edit : Sabj Văn án: Cầu hôn – Dỗi cùng thiệt tình khác nhau chỗ nào? Không có. Dù sao cô cũng thầm mến anh 7 năm. Không hoa tươi… không lời …
Xem Thêm

Buổi sáng tỉnh lại, anh cũng không ở, Nam Thiến làm qua loa rửa mặt chải đầu ra khỏi phòng, chỉ thấy anh nằm trên sô pha phòng khách vù vù ngủ nhiều, mà trên bàn cơm tắc chuẩn bị tốt bữa sáng anh không biết khi nào đi mua trở về.

Bữa sáng vẫn còn chút ấm nóng, có thể thấy vừa được mua trở về không lâu.

Tối hôm qua anh công tác đến rạng sáng mới đi mua bữa sáng, vẫn là vì riêng cô mà làm vậy sao?

Nhìn vẻ mặt anh thần thái rõ ràng mỏi mệt, cô có điểm không tha cùng đau lòng, nhưng suy nghĩ lại một chút, thật là vốn không cần phải vậy, là anh tự đem chính mình khiến cho như vậy mệt, cô lại không nói anh thay cô đi mua bữa sáng không phải sao? Huống hồ anh cũng không phải tiểu hài tử, mệt mỏi tự mình phải nghỉ ngơi, cô căn bản là không cần phải lo lắng.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trước khi cô ra ngoài đi làm, mặc kệ là cước bộ hoặc là động tác cũng không tự chủ được mà vô cùng nhẹ nhàng. Bất quá ngay cả như vậy, khi mở cửa phát ra “khách” một tiếng, vẫn là đánh thức anh dậy.

Nghe thấy thanh âm, Khấu Đạt trong nháy mắt liền theo trên sô pha ngồi xuống, lấy biểu tình mơ hồ quay đầu xem cô.

“Em muốn đi làm.” Do đã đánh thức anh, cô đành phải mở miệng nói với anh.

“Anh đưa em đi.” Anh lau mặt, từ trên sô pha đứng dậy.

“Em đi xe công cộng được rồi, anh ngủ tiếp trong chốc lát đi.” Cô nhịn không được nói.

“Em quan tâm anh sao?” Anh lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt. “Anh thật là cao hứng.”

Nghe anh vừa nói như vậy, Nam Thiến nhất thời có chút xấu hổ. Cô gần đây đối với anh thật sự có lạnh lùng vô tình như thế? Chẳng qua câu nói muốn anh ngủ tiếp trong chốc lát, khiến cho anh kinh hỉ như vậy?

“Đúng rồi, anh có mua bữa sáng, em ăn chưa?” Anh bỗng nhiên nhớ tới.

Cô gật đầu.

Khấu Đạt vừa lòng nhếch miệng cười. “Tốt lắm, đi thôi, anh đưa em đi làm.”

“Anh...” Nam Thiến muốn nói lại thôi.

Anh nhíu mày xem cô.

“Không có việc gì.” Cô lắc đầu, quyết định vẫn là quan sát một thời gian trước rồi nói sau.

Cái này gọi là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, ai biết anh giờ khắc này hao hết tâm tư lấy lòng, ngay sau đó có thể hay không lại cõng cô cùng nữ nhân bên ngoài kết giao?

Cô một khi bị rắn cắn, mười năm sau vẫn sợ, vẫn là đợi một thời gian nữa nhìn xem đi.

“Nam Thiến, nhanh chút lại đây, có người đưa hoa cho cậu nha!”

Nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của nhóm đồng nghiệp, Nam Thiến nghi hoặc từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến cửa công ty, chỉ thấy ngoài cửa một sinh viên vừa học vừa làm ôm một bó hoa hồng to nhìn về phía cô, mà chung quanh tụ tập vài đồng nghiệp mà trên mặt họ viết rõ hai chữ hâm mộ cùng tò mò.

“Xin hỏi là tiểu thư Nam Thiến sao?” Học sinh vừa học vừa làm tại cửa hàng bán hoa hỏi cô.

Cô gật gật đầu.

“Này cho cô, còn phiền toái cô ký nhận một chút.” Người đưa hoa đem bó hoa đưa cho cô trước, sau đó lại lấy bút cùng giấy ký nhận đưa cho cô.

Cô hoang mang kí tên, khi đem bút bi trả lại người đưa hoa, nhịn không được hỏi: “Hoa này thật là tặng cho tôi sao?”

Đối chiếu chữ ký của cô, cùng với tên trong yêu cầu gửi hoa giống nhau, người đưa hoa gật đầu. “Đúng vậy.”

“Hỏi cái này làm cái gì? Mau nhìn là ai đưa.” Đồng nghiệp Tiểu Mĩ khẩn cấp thúc giục.

“Một bó hoa lớn như vậy, không có một trăm đóa cũng có chín mươi chín đóa nhỉ? Không biết bao nhiêu tiền nha.” Đồng nghiệp Mĩ Trinh hâm mộ, miệng thở dài.

“Khẳng định là một hai ngàn chứ chẳng ít, có lẽ càng quý.”

“Nam Thiến, hôm nay là ngày gì, sinh nhật của cậu sao? Nếu không làm sao có thể có người đưa hoa cho cậu?”

“Có lẽ là người theo đuổi thần bí đưa cũng không chừng. Nam Thiến, mau nhìn phong thư viết cái gì?” Tiểu Mĩ chỉ vào phong thư dán tại bó hoa được đóng gói giấy tinh mỹ, lại lần nữa thúc giục.

Liếc mắt một cái nhìn đoàn người bốn phía trông mòn con mắt, Nam Thiến rốt cục chậm rãi đem mảnh giấy bên trong phong thư rút ra, mở ra xem.

“Em yêu.”

“Oa, Nam Thiến, chồng của cậu thật lãng mạn nha!” Tiểu Mĩ lấy tiếng nói hâm mộ lớn tiếng kêu. “Hoa đã đẹp, cũng không bằng một phần mười xinh đẹp của em trong lòng anh. Chồng yêu của em.”

“Oa.” Bốn phía nhất thời toát ra một mảnh tiếng than hâm mộ lại đố kỵ sợ hãi.

“Nam Thiến, cậu làm thế nào có thể huấn luyện chồng lãng mạn như vậy, dạy tôi được không? Cái đầu trâu nhà tôi vô tình đến đòi mạng.”

“Đúng vậy, cũng dạy tôi nữa, chồng tôi căn bản chính là một cái đầu gỗ.”

“Đầu gỗ còn có thể lấy làm củi lửa thiêu, lỗ hổng tại nhà của tôi căn bản chính là tảng đá vô dụng, vừa nặng vừa cứng lại chiếm không gian, muốn vứt bỏ chuyển sang người không có tính văn chương gì.”

Nghe vậy, đoàn người không khỏi cười thành một mảnh.

“Trở lại chuyện chính, Nam Thiến, rốt cuộc cậu huấn luyện chồng cậu như thế nào?” Vẻ mặt Mĩ Trinh tò mò nhanh nhìn cô chằm chằm hỏi.

“Tôi chưa làm cái gì.” Sắc mặt Nam Thiến ửng đỏ, có chút xấu hổ.

“Ý nói là, chồng của cậu trời sinh liền lãng mạn như vậy? Không có khả năng, đàn ông cho dù trời sinh lãng mạn, kết hôn xong cũng sẽ trở nên không lãng mạn, cậu nhất định có tuyệt chiêu gì, không cần giữ, nói ra cho chúng tôi học tập một chút thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, không cần nhỏ mọn như vậy.”

“Nhưng mà tôi thật sự cái gì đều không có làm.” Nam Thiến khó xử nói. Không thể nói cho các cô ấy biết, ngày trước chồng cô từng có tình nhân, hiện tại hết thảy hành vi lãng mạn đều là vì muốn cô tha thứ.

Hoa hồng đại diện cho tình yêu, cô vẫn cảm thấy thật vui vẻ, thật vui vẻ.

“Có lẽ cái này liên quan đến việc bọn họ kết hôn chưa đến nửa năm nhỉ, dù sao vẫn đang là tuần trăng mật.” Tiểu Mĩ nói.

“Nói đến kết hôn không đến nửa năm, Nam Thiến, cậu ngay từ đầu làm chi muốn gạt chúng tôi là chưa kết hôn nha?” Mĩ Trinh đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Nam Thiến sợ run một chút, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Cô ngay lúc đó xác thực nghĩ đến mình đã muốn ly hôn, là thân phận chưa kết hôn a, ai biết...

“Làm chi không nói lời nào?”

“Không có, tôi chỉ đang nghĩ xem nên nói chuyện này như thế nào.” Nam Thiến do dự nói.

“Cậu không phải lo lắng nếu nói chuyện kết hôn ra, chúng tôi gọi cậu đem chồng mang ra giới thiệu cho mọi người biết, sau đó không muốn có người muốn tiếp cận ông chồng đẹp trai của cậu, cho nên rõ ràng nói chính mình chưa kết hôn?” Tiểu Mĩ đoán hỏi. Nếu cô cũng có một người chồng đẹp trai như vậy, cô cũng sẽ thật cẩn thận như vậy, thận trọng phòng bị hồ ly tinh.

“Một khi đã như vậy, sao cậu lại cho chồng cậu đưa cậu cùng đi làm a? Muốn hại chúng ta hâm mộ đến chết cũng không cần phải dùng loại phương pháp này đi?” Mĩ Trinh nhịn không được hỏi cô.

“Chuyện này tôi hỏi qua cô ấy.” Tiểu Mĩ lại lần nữa cướp lời, “Là chồng cô ấy đau lòng cô ấy đi xe công cộng vất vả, cứng rắn muốn đưa cô cùng đi làm.”

“Oa, Nam Thiến, cậu thật sự muốn cho mọi người chúng tôi hâm mộ đến chết nha? Cậu rốt cuộc phải làm sao mới tìm được chồng tốt như vậy, dạy chúng tôi đi, nói cho chúng tôi biết được không nha?”

“Con cậu đã học tiểu học, cậu muốn làm chi a?”

“Tôi không thể cùng tảng đá kia ly hôn, có mùa xuân thứ hai sao?”

Mọi người ngẩn ngơ, đột nhiên cười to ra tiếng.

“Ha ha ha, nói rất đúng. Nam Thiến, mau nói cho tôi biết cậu rốt cuộc đi nơi nào tìm chồng?”

Cô không biết làm sao nhìn bốn phía hé ra vẻ mặt chờ mong, đau đầu không biết nên ứng phó như thế nào đối với các vấn đề quái dị liên tiếp này, di động đặt trên bàn vừa vặn vang lên, cứu cô một mạng.

“Điện thoại của tôi kêu.” Cô nhanh chóng trả lời, chạy như trối chết ôm bó hoa hồng trong tay bước nhanh trở về chỗ ngồi. “A lô?”

Thêm Bình Luận