Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

5.33/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
– Tên gốc: Giận dỗi kết hôn – Ngốc nghếch kiều thê của tôi – Edit : Sabj Văn án: Cầu hôn – Dỗi cùng thiệt tình khác nhau chỗ nào? Không có. Dù sao cô cũng thầm mến anh 7 năm. Không hoa tươi… không lời …
Xem Thêm

“Em yêu, là anh.”

Cô ngây người một chút, theo bản năng liếc mắt một cái nhìn nhóm đồng nghiệp vẫn đứng ở trước cửa.

“Có việc sao?” Cô ngồi thẳng lưng, nhỏ giọng hỏi.

“Nhận được hoa của anh chưa?” Thanh âm của anh ôn nhu.

“Ừ.”

“Thích không?”

Hỏi như vậy muốn cô trả lời như thế nào, chẳng lẽ muốn cô nói không vui sao? Thật sự là biết rõ còn cố hỏi.

Đại khái là biết đáp án của cô, anh sửa miệng lại hỏi: “Nhìn thấy thư rồi sao?”

“Ừ.”

“Tất cả viết trên đấy đều là thiệt tình của anh nói nha. Hoa có đẹp cũng không bằng một phần mười của em trong lòng anh.” Anh lấy tiếng nói khàn khàn hùng hậu thâm tình nói hết với cô, làm cho Nam Thiến ở đầu điện thoại này nhịn không được mặt đỏ lên.

“Chồng của cậu đúng hay không?”

Tiểu Mĩ đột nhiên đứng bên cạnh hỏi, dọa Nam Thiến một cú sốc, hơn nữa không biết khi nào, mới nãy nhóm đồng nghiệp đứng ở trước cửa công ty thế nhưng toàn bộ rời trận địa đi vào bên cạnh người cô.

“Nhất định mà, xem mặt cậu hồng thành như vậy, còn vẻ mặt hạnh phúc.”

“Oa, thật sự là làm người ta hâm mộ, thật hâm mộ nha!” Đồng nghiệp cố ý ở bên người cô kêu to.

“Làm sao vậy?” Đầu kia điện thoại Khấu Đạt cũng nghe thấy xôn xao.

“Không có gì.” Nam Thiến nhanh chóng trả lời. “Anh còn có việc sao? Không có việc gì em muốn gác điện thoại.”

“Chờ một chút, có việc.” Khấu Đạt sợ cô cứ như vậy đem điện thoại cắt đứt.

“Chờ anh một chút.” Nhìn phía trước mắt hé ra từng khuôn mặt mong chờ, Nam Thiến không thể không nói với Khấu Đạt ở đầu kia điện thoại, sau đó dừng tay bất đắc dĩ nhìn mọi người, năn nỉ. “Có thể cho tôi im lặng nói chuyện điện thoại sao?”

Xem vẻ mặt cầu xin của cô, mọi người đành phải sờ sờ cái mũi tự trở lại chỗ ngồi, bất quá nhưng cũng đồng thời đem lỗ tai kéo dài nghe lén, dù sao lòng hiếu kỳ ai cũng có.

“Này, anh nói có việc là chuyện gì?” Nam Thiến cầm di động ngồi trở lại chỗ ngồi, thấp giọng hỏi.

“Buổi tối cùng anh đi tham gia một yến hội được không?”

Nam Thiến “à” một tiếng, bởi vì đây là lần đầu tiên anh mở miệng hướng cô yêu cầu loại sự tình này, cô không biết nên trả lời hảo hoặc không tốt?

“Có thể chứ?” Cô trầm mặc làm cho anh lại lần nữa ra tiếng.

“Là vì chuyện công việc sao?” Cô do dự.

“Một nửa.”

Anh trả lời làm cho cô không được rõ ràng. “Có ý gì?”

“Vốn đơn thuần là vì công tác, nhưng nghe nói ba của anh cũng phải đi, cho nên vì làm cho ông ta có cơ hội không có gì ăn no rất nhàn, đành phải chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi buổi tối của em. Thực xin lỗi, vợ.” Khấu Đạt thở dài.

“Cái anh gọi là ăn no rất nhàn là ý gì?” Cô không hiểu.

“Ông ta còn không có buông tha cho.”

“Buông tha cho cái gì?”

Anh bất đắc dĩ than nhẹ thanh. “Buông tha đem chồng của em giới thiệu cho các danh môn thục nữ, đại ngốc.”

Nam Thiến ngẩn ngơ, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra cô cố tình xem nhẹ sự việc, khi không ở bên chồng, thế nhưng còn có loại sự tình này phát sinh.

Rất nguy hiểm, trước đây cô như thế nào chưa bao giờ lo lắng qua loại sự tình này? Với “lịch sử” của Khấu Đạt, rất hiếu có người phụ nữ muốn lấy anh, hơn nữa ở giữa còn một ông bố hay gây khó dễ, cô đã có hạnh được anh quay đầu cùng sủng ái, vì sao không nắm chắc hết thảy hạnh phúc này, còn rụt rè, làm bộ làm tịch cái gì?

Thật sự là không thể xem nhẹ, phải cảnh tỉnh.

“Được, em cùng anh đi.” Cô trả lời, chợt nhíu mày. “Nhưng em quần áo hôm nay em mặc không thích hợp tham dự yến hội đêm nay.”

“Điểm ấy em không cần phải lo lắng, chuyện quần áo giao cho anh là được.” Anh nhanh chóng nói, giống như sợ cô sẽ vì lý do này mà thay đổi quyết định, làm cho cô có điểm muốn cười.

“Yến hội mấy giờ bắt đầu, cần em tan ca sớm sao?” Cô hỏi.

Anh suy nghĩ trong chốc lát. “Em có thể xin phép sao?”

“Nếu có việc là có thể.”

“Như vậy anh bốn giờ đi đón em có thể chứ?”

“Được.”

Anh đột nhiên trầm mặc một chút, sau đó thâm tình ôn nhu nói: “Vợ, cám ơn em, còn nữa anh yêu em.” Nói xong liền cắt đứt điện thoại.

Nam Thiến không tự chủ được mỉm cười, mới buông di động, đám đồng nghiệp kia thấy lão bản không ở nhà liền nhàn đến không có việc gì, lập tức vây quanh cô, ngươi một lời ta một lời thỉnh giáo cách trị chồng của cô, khiến cho cô dở khóc dở cười chỉ kém không kêu cứu mạng.

Thật hy vọng lão bản nhanh chút trở về nha!

Nhìn Khấu Đạt thoải mái tung tiền, bà chủ cửa hàng quần áo tiếp nhận xong, xoay người chỉ huy nhân viên làm việc, Nam Thiến đã mệt không có khí lực ngăn trở.

Từ trước bốn giờ rưỡi đi vào gian tinh phẩm của cửa hàng quần áo, cô với Khấu Đạt cùng lão bản nương lưỡi xán hoa sen giựt giây dưới, thử qua hết bộ quần áo này tới bộ kia.

Bọn họ nói cho cùng thoải mái, mặc thử lại không nhất định phải mua, mặc thử lại không cần tiền, cho nên anh liền ngây ngốc để người khác lấy hết bộ này tới bộ khác cho cô thử, sau đó mạc danh kỳ diệu đôi mang ra thử hết trang sức, vật phẩm, giầy dép, hai chữ “ướm thử” cứ như không cánh mà bay, đồ mặc thử hoàn toàn biến thành đồ mua về.

Cô đương nhiên là có thử ngăn cản hành động như nổi điên của Khấu Đạt, nhưng hoàn toàn vô dụng, anh tựa hồ đã sớm chuẩn bị một trăm lý do thuyết phục cô.

“Cái váy này quá ngắn.”

Khi cô soi mói nói như vậy, anh sẽ nói: “Chân của em đẹp như vậy, giấu giếm rất đáng tiếc, anh muốn người khác đều hâm mộ anh, vợ, cho anh kiêu ngạo đắc ý một chút thôi.”

“Cái này rất hở hang.” Khi cô lấy cớ này, anh còn nói: “Vậy sao? Nhưng anh cảm thấy em mặc vào rất đẹp nha, hơn nữa ngẫu nhiên đổi hình cũng không sao, em không biết sao, vợ?”

“Màu sắc cái này em không thích.”

“Nhưng là anh thực thích nha, em có thể mặc ở nhà cho anh xem thôi.”

“Kiểu dáng này em không thích.”

“Ngẫu nhiên thử một chút hình thức bất đồng có thể làm cho tâm tình trở nên khoái trá nha.”

Nhưng mà, cô cuối cùng rõ ràng trực tiếp chỉ ra. “Em chỉ là muốn đi tham gia một yến hội mà thôi, căn bản là không cần phải mua nhiều quần áo như vậy.”

“Nhưng quần áo đó em đều mặc đẹp lắm, ở nhà ra ngoài đều thích hợp, huống chi lo trước khỏi họa, ai biết lão nhân ngày nào đó lại giở trò cũ đáng ghét, đến lúc đó quần áo liền được dùng. Cho nên lão bản nương, gói tất cả chỗ này lại, còn có hai đôi giày vừa rồi, cùng linh kiện cần thiết, chúng ta tất cả đều muốn.”

Anh nói xong liền đưa thẻ bạch kim ra, cô còn có thể nói cái gì?

Không lời nào để nói, thật sự không lời nào để nói.

Anh thay cô lấy quần áo thích hợp tham dự yến hội đêm nay, lại nhìn nhóm nhân viên cửa hàng cười đến toe toét thay bọn họ đem từng túi quần áo chuyển lên xe xong, bọn họ rốt cục xuất phát đi tới nơi yến hội.

Đó là vị trí độc đáo của biệt thự tư nhân trên núi Dương Minh, ban đêm đèn đuốc sáng trưng chiếu xuống có vẻ kim bích huy hoàng, khí phái xa hoa, nhưng so với bên trong biệt thự trang hoàng cùng bố trí kim quang lòe lòe khoa trương, ngoài phòng hết thảy liền có vẻ bình thường hơn.

Nam Thiến thực cố gắng mới làm cho mình giấu giếm bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, miễn xấu mặt chồng.

Chính là nói thật, cô thật đúng là muốn biết kẻ có tiền thì trong óc suy nghĩ cái gì, muốn trong nhà biến thành khách sạn năm sao, thật sự có vẻ thoải mái sao?

“Em suy nghĩ cái gì?”

Khấu Đạt hỏi thình lình làm cho cô nháy mắt hoàn hồn.

“Không có nha.” Cô vội vàng lắc đầu.

“Biểu tình của em không phải nói như vậy nha.” Anh vẻ mặt nghiên cứu nhìn chằm chằm cô.

Thêm Bình Luận