Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

5.33/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
– Tên gốc: Giận dỗi kết hôn – Ngốc nghếch kiều thê của tôi – Edit : Sabj Văn án: Cầu hôn – Dỗi cùng thiệt tình khác nhau chỗ nào? Không có. Dù sao cô cũng thầm mến anh 7 năm. Không hoa tươi… không lời …
Xem Thêm

Nam Thiến đỏ mặt, xấu hổ không biết nên nói cái gì, đành phải vội vàng bỏ lại một câu. “Thực xin lỗi.” Sau đó dùng sức lôi kéo chồng bắt đầu ngây ngô cười rời đi khỏi phòng.

“Chờ một chút, chúng ta còn phải đi khoa phụ sản, em muốn đi đâu?” Trên đường đi tới bãi đỗ xe, Khấu Đạt đột nhiên thanh tỉnh dừng lại cước bộ.

“Về nhà.” Cô nói.

“Không phải vẫn chưa đi kiểm tra sao? Làm sao vậy?” Anh chú ý tới trên mặt cô mơ hồ biểu lộ bất an.

“Anh muốn đứa nhỏ sao?” Nam Thiến trầm mặc một chút, mới thử mở miệng.

Anh không chút do dự gật đầu, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

Dường như cảm thấy cô có cái gì phiền não.

“Em không nghĩ muốn đứa nhỏ sao?” Anh hỏi cô.

“Em nghĩ muốn.” Cô nói.

Khấu Đạt lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Như vậy em phiền não cái gì, vợ?”

“Em...”

Nam Thiến muốn nói lại thôi, làm cho anh nhịn không được nhíu mày.

“Em không phải đến bây giờ còn không thể tha thứ cho những chuyện trước kia anh làm? Không tin anh có thể thiệt tình đối đãi em, cho nên không nghĩ nhanh như vậy thay anh sinh đứa nhỏ?” Anh đoán.

Cô có chút khϊếp sợ, không nghĩ tới anh lại nghĩ như vậy.

“Không phải.” Cô nói cho anh. “Em không phải đầu gỗ, có tâm cũng có cảm giác, lần này anh thay đổi bao nhiêu, làm bao nhiêu, em tất cả đều biết.”

“Cho nên em rốt cuộc phiền não cái gì?” Anh nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô.

“Em trước đây từng bị một lần tai nạn xe cộ nghiêm trọng...” Cô đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.

Khấu Đạt vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, không hiểu cô vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện trước đây, nhưng mà nhưng cũng không có mở miệng đánh gãy.

“Đó là khi em còn bé, lúc sáu tuổi, tai nạn xe kia làm cho em ở suốt trong bệnh viện một tháng, ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm.”

Nhịn không được nhíu mày, Khấu Đạt không nghĩ tới cô từng bị đau đớn như vậy.

“Xương hông của em từng bị gãy, lực va đập rất lớn lúc tai nạn không chỉ làm em gẫy xương, còn khiến cho e bị tổn thất một phần tử ©υиɠ.” Cô thấp giọng nói. “Thầy thuốc khi đó liền nói cho em biết, em đời này muốn mang thai sinh đứa nhỏ dẫn so với người bình thường khó khăn hơn, thậm chí còn không có khả năng, bởi vì tử ©υиɠ của em lúc ấy cũng bị thương...”

“Cho nên vừa rồi em mới có thể hỏi anh có muốn đứa nhỏ không sao? Em lo lắng lời vị bác sĩ trước kia à, cho nên không thể vui nổi?” Anh bừng tỉnh đại ngộ.

Cô hốc mắt phiếm hồng gật gật đầu.

“Đứa ngốc.” Khấu Đạt nhịn không được đem cô vào trong lòng. “Vì sao lại vì loại sự tình này phiền não? Anh nói muốn đứa nhỏ, là vì đứa nhỏ này là em sinh cho anh, anh mới muốn, nếu không phải em sinh, đưa anh anh cũng không cần. Sao lại không thể vui mừng? Ít nhất cũng phải sung sướиɠ một chút chứ? Chuyện đứa nhỏ chúng ta thuận theo tự nhiên, anh không bắt buộc, em cũng không cần nghĩ nhiều lắm.” Anh ôn nhu trấn an.

“Nhưng em không muốn làm cho anh thất vọng.” Cô nghẹn ngào, anh vừa rồi ở trong bệnh viện thoạt nhìn vui vẻ như vậy.

“Em sẽ chỉ làm anh lo lắng, sẽ không làm cho anh thất vọng. Lúc trước, ở nhà nhìn em nôn giống như ngay cả vị đều phải nhổ ra, em có biết anh lo lắng bao nhiêu không? Còn có vẻ mặt vừa rồi của em cũng làm cho anh thực lo lắng, anh sợ mình lại làm sai cái gì, làm cho em mất đi tín nhiệm cùng cảm giác an toàn đối với anh. Cho nên, không cần lại làm cho anh lo lắng được không?”

“Nếu kết quả kiểm tra em không có mang thai, hơn nữa về sau cũng rất khó mang thai...”

“Anh không phải mới vừa đã nói sao? Chuyệcn con cái thuận theo tự nhiên, anh không bắt buộc.” Anh lắc lắc đầu nhẹ giọng đánh gãy. “Nếu có đương nhiên là chuyện tốt, nếu không, hai chúng ta liền dắt tay thoải mái khoái trá đi suốt đời, có được không, vợ?”

Nước mắt chậm rãi theo hốc mắt chảy xuống, Nam Thiến không tiếng động gật đầu.

“Anh nhớ rõ lúc trước kết hôn rõ ràng với khuôn mặt luôn tươi cười, như thế nào biến thành hai mắt đẫm lệ?” Anh thở dài, ôn nhu lại đau lòng thay cô lau đi trên mặt nước mắt. “Đừng lo lắng lung tung nữa, được không?”

Cô gật gật đầu.

“Vậy hiện tại có thể đi khoa phụ sản sao?”

Do dự một chút, cô rốt cục lại gật gật đầu.

“Đừng nghĩ nhiều, hết thảy thuận theo tự nhiên.” Anh hôn môi cô một chút, lại trấn an.

Lời nói của anh khiến cho cô có thêm dũng khí lại gật gật đầu, lúc này kiên định rất nhiều.

Hết thảy thuận theo tự nhiên, hết thảy thuận theo tự nhiên, cô nói cho chính mình cũng thôi miên chính mình, nhưng trong lòng vẫn có thanh âm, hy vọng ông trời có thể cho cô cơ hội làm mẹ, cô thề mình nhất định sẽ là một người mẹ tốt.

Làm ơn, ông trời ơi.

“Chúc mừng cô mang thai.”

Khi bác sĩ mỉm cười nói với cô những lời này, Nam Thiến nước mắt rơi như mưa, kích động không thể khống chế chính mình.

Cô mang thai, cô thật sự mang thai, không có làm cho Khấu Đạt thất vọng, cũng không có làm cho anh không vui mừng một hồi, trong bụng của cô có cục cưng, hai người bọn họ có đứa nhỏ, ô ô... Cô thật sự mang thai, ô...

Kế tiếp bác sĩ nói cái gì, cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Khấu Đạt tựa hồ luôn luôn tại cùng bác sĩ nói chuyện, về phần nói gì đó cô một chút ấn tượng đều không có.

Chờ khi cô rốt cục khôi phục bình tĩnh, hai người đã về nhà, mà Khấu Đạt vội vàng ở bên người cạnh cô tiếp điện thoại.

“... Dạ, con biết, con sẽ ra bên ngoài tìm xem có ai bán hay không... Dạ, con biết, nhưng con sợ tính sai... Rất đơn giản? Không phải, con biết... Dạ, thật. Tiểu Thiến sao?”

Đột nhiên nghe thấy tên mình, Nam Thiến rốt cuộc nhịn không được tò mò dựa vào hướng chồng, không tiếng động hỏi: “Ai nha?”

“Mẹ em.” Khấu Đạt dùng khẩu hình miệng trả lời cô.

Mẹ? Nam Thiến khinh sửng sốt một chút, nói với anh: “Cho em nghe.”

“Mẹ, Tiểu Thiến muốn cùng mẹ nói chuyện.” Khấu Đạt nói với nhạc mẫu ở đầu kia, sau đó đem điện thoại giao cho vợ. “Mẹ đã biết chuyện em mang thai.” Anh nói với cô, đồng thời thân thủ đem cô ôm vào trong lòng, làm cho cô có thể thoải mái dựa vào chính mình, cũng làm cho chính mình có thể ôm cô cùng đứa nhỏ đang trưởng thành trong bụng.

“Mẹ.” Tiếp nhận điện thoại, Nam Thiến ngọt ngào với mẹ ở đầu kia điện thoại, tâm tình vô cùng tốt.

“Mẹ nghe Khấu Đạt nói con mang thai, đây là thật vậy chăng?” Không phải không tin con rể nói, chính là muốn nghe chính con gái chia sẻ niềm vui này.

“Dạ.”

Đây là thanh âm hạnh phúc sao? “Chúc mừng con, Tiểu Thiến.”

“Cám ơn mẹ.”

Thật, đoạn tình cảm chấm dứt, nên trọng điểm.

“Mẹ vừa rồi đã hỏi qua Khấu Đạt tình trạng của con, nghe nói tình huống cũng không tệ lắm, nhưng mà chính tình trạng thân thể của con, chính con hẳn biết, cho nên trong lúc mang thai, làm cái gì đều phải rất để tâm, uống thuốc bổ cũng không thể thiếu. Mẹ đã nói cho Khấu Đạt hẳn là chú ý chuyện tình cùng nên uống thuốc bổ gì, vì để ngừa vạn nhất, mẹ nói lại lần nữa với con. Nghe tốt lắm, không thể...”

“Không thể ăn đồ lung tung, không thể mang vật nặng, không được với lên cao lấy đồ vật, có thể ăn liền ăn, có thể ngủ là ngủ...” Mẹ ở đầu kia điện thoại nói, Khấu Đạt cũng tựa vào bên tai cô, nói vào lỗ tai khác của cô, một chữ không lầm làm cho cô kinh ngạc mở tròn hai mắt, cũng thiếu chút không cười ra tiếng.

“Đừng náo loạn.” Cô đổi bên tai nghe điện thoại, cười cùng anh lắc đầu.

“Anh nào có nào loạn? Đây chính là chuyện rất trọng yếu nha.” Anh vẻ mặt vô tội, sau đó tiếp tục hòa cùng mẹ vợ ở đầu kia điện thoại thao thao bất tuyệt hạng mục công việc cần chú ý. “Cảm thấy không thoải mái sẽ đi khám bác sĩ, nếu có bị ra máu, trăm ngàn không cần quá khẩn trương, nhanh đi khám bác sĩ, trọng yếu nhất là, ba tháng đầu tiên đừng cho Khấu Đạt chạm vào con...”

Thêm Bình Luận