Chương 14

Edit by Tiểu Mạn

o0o

Tiếng bàn tán xung quanh vang lên một lát rồi sau đó đột nhiên im bặt, khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có.

Tô Diêu buông rèm che ra suy nghĩ: Sở tướng gia - Sở Phi Diễn là thừa tướng mà đương kim hoàng thượng tín nhiệm nhất, lại có thể chỉ vì triều thần bất kính với mình mà trực tiếp gϊếŧ chết, quyền lợi này có phải quá lớn rồi không?

Mộc Khanh Thần ngồi đối diện sắc mặt trắng bệch, tuy rằng tính tình hắn hung ác kiêu ngạo, nhưng vẫn luôn bị nhốt ở hậu viện Vinh Vương phủ, tình cảnh máu me như vậy chắc là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tô Diêu nhìn qua: "Nhị đệ bị dọa sợ rồi?"

"Tự lo cho mình đi." Mộc Khanh Thần lạnh lùng nói.

Tô Diêu không để ý lắm, cười cười, dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần.

Hoàng cung Đại An được tu sửa vô cùng tráng lệ huy hoàng, kinh đô có 900 năm lịch sử. Nơi này khi trước đã trải qua ba triều đại, tới thời Đại An được tu sửa lại một lần nữa, quy mô càng thêm lớn, vô cùng hùng vĩ bao la.

Sau khi xe ngựa tiến vào cửa cung không lâu liền nhận được yêu cầu dừng lại. Tô Diêu cùng Mộc Khanh Thần xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy hai hàng cấm vệ mặc áo giáp đen đứng bên đường.

Bên trong ngoại môn, thái giám cùng cung nữ đứng thành một loạt, thấy Tô Diêu và Mộc Khanh Thần, một người trong đó tiến lên cung kính hành lễ: "Khấu kiến Mộc công tử, Mộc tiểu thư."

"Miễn lễ."

Tổng quản thái giám đứng một bên, ý cười đầy mặt hành lễ với hai người: "Mộc công tử, Mộc tiểu thư. Quy củ trong cung nghiêm ngặt, chỗ ở của các vị công tử và các vị tiểu thư đều hoàn toàn riêng biệt, đành phải ủy khuất hai người tách ra một chút. Hai người các ngươi còn không mau dẫn đường? Công tử và tiểu thư đến từ Vinh Vương phủ, thân phận tôn quý, nhất định phải chăm sóc thật cẩn thận."

"Vâng." Thái giám và cung nữ vội vàng lên tiếng.

Tô Diêu nhìn thoáng qua Mộc Khanh Thần, mỉm cười. Ánh mắt lại mang theo ý cảnh cáo: "Nhị đệ, vậy chờ đến lúc sắp xếp xong, tỷ đệ chúng ta sẽ gặp lại."

Mộc Khanh Thần nghiến môi, lòng bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại: "Đã biết." Hoàng cung, rốt cuộc hắn cũng bước vào nơi Tu La này.

Nhìn Mộc Khanh Thần trầm mặc không nói rời đi theo thái giám, Tô Diêu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cung nữ dẫn dường cho nàng: "Không biết vị cô nương này xưng hô ra sao?"

"Nô tỳ tên Ngọc Phù, không dám nhận một tiếng cô nương của tiểu thư."

"Ngọc Phù, ngọc lộ lăng hàn vạn hác không, Động Đình thu thủy say phù dung... Thật là một cái tên hay." Tô Diêu vừa tò mò đánh giá bốn phía, vừa khen ngợi Ngọc Phù.

Nghe thấy lời khen của Tô Diêu, Ngọc Phù vô cùng vui sướиɠ, ý cười trên mặt cũng rõ ràng hơn trước: "Tiểu thư thật tài hoa."

Ánh mắt Tô Diêu vừa chuyển động, ý cười càng thêm trong sáng: "Ta không nghĩ ngươi cũng thích thơ ca như vậy. Sau này ngươi sẽ chăm sóc ta sao? Nếu là như thế, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để hàn huyên."

"Nô tỳ không biết nhiều thứ lắm, chỉ là biết được vài chữ, không dám múa rìu qua mắt thợ."

Xem ra nàng đoán đúng rồi, những cung nữ và thái giám này sẽ hầu hạ bên cạnh bọn họ.

Tô Diêu nói chuyện khách khí, hơn nữa từ xưa đến nay nàng lại rất thông minh, nói hai câu liền khiến Ngọc Phù sinh ra hai phần hảo cảm, cũng nói nhiều hơn: "Tiểu thư ở tại nơi gọi là Lãm Thúy Hiên, bên cạnh có một dòng suối, xung quanh đều là khung cảnh vô cùng tươi đẹp."

"Ta nghe nói cùng đến hoàng cung lần này có rất nhiều tiểu thư, không biết là ai ở cùng ta? Ngọc Phù ngươi biết không?"

"Tiểu thư không cần lo lắng. Các vị công tử và tiểu thư xuất thân vương thủ đều có tiểu viện riêng, Lãm Thúy Hiên mà người ở là do chính Thái hậu nương nương ban cho đấy."

Thái hậu?

Tô Diêu cẩn thận nhớ lại, nàng không thấy Vinh Vương phủ và Thái hậu có giao tình gì, tại sao Thái hậu lại ban cho nàng hẳn một tiểu viện riêng? Hơn nữa nếu Thái hậu thật sự che chở, cũng sẽ không để Mộc Nghi Hoa chân chính phải đến nơi hồng thủy mãnh thú như kinh đô.

Đi gần ba mươi phút mới thấy tiểu viện, nàng còn chưa vào đã xuyên qua tường viện nhìn thấy hành lang màu xanh lá mạ. Có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ như vậy vào mùa đông, tâm tình nàng liền trở nên buông lỏng.

Đang đi về phía trước, Ngọc Phù bỗng nhiên dừng lại, vội vàng nghiêng người đứng ở ven đường, khom người quỳ xuống: "Mộc tiểu thư, mau hành lễ."

Tô Diêu quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa có một cỗ kiệu tám người khiêng đang tới.

Cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá, cẩm lụa tố sắc bao quanh, hai bên được khảm châu ngọc, cung nhân nâng kiệu giống như đang nín thở, bước đi vô cùng vững chắc, sợ mình không cẩn thận khiến kiệu xóc nảy.

Tô Diêu vội vàng làm theo cung nữ kia, nửa ngồi xổm xuống hành lễ. Nàng không biết người bên trong kiệu là ai, nhưng có thể xuất hiện nghênh ngang như vậy, chắc chắn không phải là người nàng có thể trêu vào.

Khi cỗ kiệu đi qua trước mặt, Tô Diêu có thể nhận thấy được tiếng hô hấp đầy kinh sợ của Ngọc Phù.

Trong cỗ kiệu tinh xảo, nam nhân mang khuôn mặt tuấn mỹ cùng dáng người thon dài nhẹ nhàng mở mắt ra, xuyên qua màn che trong suốt nhìn Tô Diêu đang quỳ bên ngoài, nhẹ nhàng liếc mắt một cái rồi nhìn đi nơi khác, không mang theo chút gợn sóng nào.