Chương 26

Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenhdx.com/user/NhienNhien2904

o0o

Danh Thần trả lời: "Tô Diêu."

"Tô Diêu? Từ xưa tới nay, họ Tô có rất nhiều mỹ nhân, dòng họ của cô nương này không tồi. Từ Diêu là trong chữ nào?" Ninh các lão liên tục gật đầu.

"Diêu trong Hoàng Diêu."

"Diêu hoa phú quý giang mai diệu. Tô Diêu, cái tên này không tồi!" Ninh các lão lên xe ngựa, xốc màn xe trước khi đi lên: "Danh Thần, đem tin tức của Tô Diêu kia gửi cho lão phu một phần."

"Lão gia tử, chủ tử không cho thuộc hạ mang tin tức tới quấy rầy ngài."

"Cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy, ta quan tâm chuyện xảy ra trong triều đình một chút thôi. Đúng rồi, ngươi cho người đi truyền tin trong cung, nói ta đã về rồi, muốn tìm hoàng đế cùng chơi cờ, cũng sẽ tới Thái Học Viện dạy học luôn."

Danh Thần vội vàng lắc đầu: "Lão gia tử, ngài là đế sư, lúc trước ngài dạy dỗ hoàng thượng, làm như vậy là dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà, sao có thể để ngài tới Thái Học Viện dạy học được?"

"Hừ. Ngươi không đi nói, vậy tự ta đi. Ngày mai ta sẽ tìm hoàng thượng chơi cờ." Ninh các lão nói xong, trực tiếp bảo người đánh xe rời đi.

Danh Thần nuốt nước miếng, cảm giác chỗ cổ có chút lạnh. Nếu chủ tử biết hắn nói nhiều dẫn tới lão gia tử một lần nữa bước chân vào triều chính, sẽ không xé xác hắn đấy chứ?

Hôm sau, hắn nghe nói Ninh các lão vào cung, trực tiếp nhận vị trí dạy học ở Thái Học Viện, cả ngày hắn đều cảm thấy chột dạ. Cũng may chủ tử không kêu hắn lên răn dạy, khiến hắn cảm thấy vài phần may mắn, về sau cũng không dám nói nhiều nữa.

Hoàng cung - Lãm Thúy Hiên.

Tô Diêu dựa vào mép giường, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Ngọc Phù nhẹ nhàng bôi thuốc lên đầu gối xanh tím của nàng: "Tiểu thư, đầu gối người cũng quá xanh tím rồi, có phải là đau lắm không?"

Tô Diêu hơi rũ mắt nhìn qua, trong ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo không nói nên lời: "Quỳ hơn hai canh giờ, làm sao có thể không nghiêm trọng chứ?"

Ngọc Phù cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Tô Diêu.

Từ lúc cung yến kết thúc đã năm ngày, sắp sửa ăn Tết, thái hậu lại hạ lệnh cho những người mới vào cung đi theo ma ma học tập quy củ.

Yêu cầu như vậy hợp tình hợp lý, cho dù là hoàng thượng nghe xong cũng chỉ có thể khen ngợi, các nàng tự nhiên đều phải nghe theo. Chỉ là ma ma dạy dỗ quy củ đặc biệt "chiếu cố" Tô Diêu hơn một chút.

Tô Diêu ngồi thẳng người: "Ngọc Phù, ngươi dùng sức xoa vào chỗ xanh tím giúp ta. Mùa đông trong điện không có đệm, hàn khí cũng nhiều, nếu không kịp thời để máu lưu thông sẽ để lại di chứng không tốt."

Ngọc Phù vội vàng gật đầu: "Vậy tiểu thư chịu đựng một chút, sẽ hơi đau." Thân là cung nữ sẽ thường thấy cảnh chủ tử bị phạt quỳ, bởi vậy nàng hiểu hết những khổ sở trong đó.

Tô Diêu gật gật đầu, thời điểm nàng đóng phim dùng dây thép cũng thường xuyên bị xanh tím cả người, những đau đớn này nàng vẫn có thể chịu được.

Chỉ là đến khi Ngọc Phù động thủ, nàng lại đau đến mức cả người run lên, mồ hôi lạnh đổ ra.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Ngọc Phù vội vàng dừng tay.

Tô Diêu hít vào một hơi thật sâu, nhìn dấu vết xanh tím trên đầu gối, ánh mắt nhanh chóng lắc lư một chút: "Ngọc Phù, ngươi có biết thái y nào trong cung không?"

"Thân phận nô tỳ thấp kém, không được tiếp xúc với các thái y đại nhân." Ngọc Phù lắc đầu. Cung nữ có chủ tử phẩm cấp nữ quan trở lên mới có tư cách dùng thuốc. Những cung nữ như các nàng sinh bệnh chỉ có thể chịu đựng, chịu không nổi thì đi nhận mệnh. Dù sao mỗi năm đều sẽ có một số lượng cung nữ nhất định vào cung, thế chỗ cho những người bị thiếu.

Tô Diêu nhìn về phía Triệu ma ma đang đứng yên bất động, phất tay cho nàng lui xuống.

Trên mặt Triệu ma ma cung kính nhưng trong lòng lại sớm cười lạnh. Khoảng thời gian này bà ta ăn không ít mệt nhọc ở chỗ Tô Diêu, hiện giờ thấy nàng bị người khác làm khó dễ, tự nhiên cảm thấy vui sướиɠ dị thường.

Chờ Triệu ma ma lui xuống, Tô Diêu ngồi thẳng người nhìn về phía Ngọc Phù: "Ngọc Phù, ngươi hiểu thơ từ, hiểu quy củ trong cung, ta nghĩ rằng ngươi cũng nên có thân tín của riêng mình."

Ngọc Phù run rẩy, vội vàng ngẩng đầu lên: "Tiểu thư..."

"Ta không phải thử, cũng không phải ép hỏi, mà là thỉnh cầu." Thái độ Tô Diêu đầy chân thành: "Nếu ngươi có thể hầu hạ bên cạnh ta, cũng coi như là ngươi và ta có duyên phận với nhau. Ta không thể cam đoan với ngươi điều gì, nhưng chỉ cần ta còn khỏe mạnh một ngày, chắc chắn sẽ không để an nguy của ngươi bị kẻ khác uy hϊếp."

Sau khi tiến cung nàng vẫn luôn cẩn thận quan sát Ngọc Phù, cũng có chút hiểu biết đối với nàng ta.

Thiếu nữ này cực kì thông minh, cho dù là thời điểm gì cũng sẽ không làm sai quy củ. Thời điểm ngươi có việc cần phân phó, nàng sẽ lập tức xuất hiện trước mặt ngươi. Thời điểm ngươi không có việc gì cần phân phó, nàng sẽ cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, khiến ngươi không cảm thấy bị quấy rầy.

Nàng không dám chắc Ngọc Phù có bối cảnh hay chuyện xưa gì, nhưng nàng có thể khẳng định, nàng không giống với những cung nữ khác.

Lòng bàn tay Ngọc Phù thấm ra một chút mồ hôi, trái tim nhảy loạn một trận. Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu thư, người muốn nô tỳ làm gì?"

"Ngươi tiếp xúc với thái y hay không không quan trọng, nhưng hẳn là ngươi biết ai có thể tiếp xúc được. Ta muốn ngươi tìm một người đáng tin cậy, để người đó kiểm tra xem có đồ vật hay cái gì không nên có hay không."

Ngọc Phù mím môi, thần sắc có chút chần chừ: "Tiểu thư, người hẳn là biết rất rõ ràng. Nếu thật sự có đồ vật không nên có, cũng không chắc có người dám nói ra."

Nàng nói lời này đã vượt quá quan hệ chủ tớ bình thường. Hiện tại trong hậu cung mọi người đều biết Minh Châu quận chúa nhắm vào Tô Diêu, hơn nữa còn có thể thấy thái hậu đằng sau lưng, chỉ cần có chút sai sót, thậm chí có thể đền mạng.

Tô Diêu nâng mắt lên, ánh mắt sâu thẳm dừng ở trên người Ngọc Phù: "Những người đó không có lá gan nói thẳng ra, nhưng nói lén lút một hai câu, hẳn là không khó gì."

Ngọc Phù lại trầm mặc một lần nữa, nàng tự hỏi bản thân rất lâu.

Tô Diêu thả lỏng thân thể, dựa vào đầu giường, kiên nhẫn chờ Ngọc Phù cân nhắc xong.

Một lúc lâu sau, Ngọc Phù rốt cuộc cũng mở miệng: "Tiểu thư, nô tỳ có quen với quản sự ma ma của Cảnh Ngự Cung, nơi Trân phi nương nương ở. Cháu trai nàng làm ở Thái Y Viện, tuy rằng chức quan không cao, nhưng y thuật lại không tồi, nói không chừng có thể giúp được tiểu thư."

Khóe môi Tô Diêu hơi giương lên, không sốt ruột đáp ứng: "Trân phi nương nương, tại sao ngươi lại nghĩ đến nàng?"

"Trân phi nương nương dung mạo xinh đẹp, sau khi tiến cung có thể coi là một sủng phi được hoàng thượng coi trọng, ngay cả thái hậu bên kia, cũng không dám làm gì nàng. Quan trọng nhất chính là, lúc trước thái hậu không tán đồng việc nạp Trân phi nương nương vào cung, vì thế hoàng thượng cùng thái hậu có giằng co một thời gian. Hơn nữa, sau khi Trân phi nương nương vào cung, thái hậu âm thầm gây khó xử cho nàng không ít lần."

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu*!

* Còn có thể dịch là: Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu.

Tô Diêu nhìn Ngọc Phù, ánh mắt thấu triệt nhân tâm: "Ngọc Phù, ngươi ở trong cung bao lâu rồi?"

"Nô tỳ mười ba tuổi vào cung, bây giờ đã là 5 năm."

"5 năm... Không ngắn." Tô Diêu suy nghĩ. Mười tám tuổi, có thể nói chính là cái tuổi đẹp nhất.

Đời trước, nàng 18 tuổi đã gia nhập giới giải trí, bị người khác dẫm đạp làm nền, âm thầm gây khó dễ, cố tình bôi nhọ, lăn lê bò lết, nếm hết đắng cay ngọt bùi. Nhưng so sánh với Ngọc Phù trước mắt này vẫn may mắn hơn nhiều. Tuy ở thời hiện đại vô cùng khó khăn nhưng vẫn có thể đảm bảo tính mạng, một đời vô ưu.