Chương 102-1: Em dâu

Lăng Vân nhụt chí ngồi sụp xuống đất, nếu đi tới đi lui đều chỉ loanh quanh tại chỗ, có đi hay không đều giống nhau, kỳ thật, cậu cũng không cần đi nữa, Lăng Vân nằm bẹp xuống đất, tên hỗn đản Mục Thu Hàm này, vì đại ca ném cậu xuống, tóm được cơ hội, cậu nhất định sẽ cho hắn đẹp.

Lăng Vân chớp mắt, cậu ngốc tại đây, Mục Thu Hàm cũng không biết đi đâu tìm cậu, nếu thế, cậu chẳng phải muốn chết ở chỗ này sao? Nghĩ đến đây, Lăng Vân không thể không mỗi cách một đoạn thời gian lại gào một tiếng.

Mục Thu Hàm nghe một tiếng lại một tiếng rống giận, biết Lăng Vân đã sắp bùng nổ.

“Nhị đệ, ngươi đi mau một chút đi, có vẻ em dâu chờ không kịp.” Mục Thu Vũ thúc giục.

Mục Thu Hàm trầm mặc, chẳng lẽ hắn không vội sao? Hắn đã vận hết toàn lực. Cho dù cõng một người, tốc độ của Mục Thu Hàm vẫn nhanh như gió, hai huynh đệ như truy tinh đuổi nguyệt tới địa điểm.

Mục Thu Vũ ngơ ngác nhìn Lăng Vân vui vẻ thoải mái nằm trên mặt đất, nuốt một ngụm nước miếng, Lăng Vân nhai một cọng cỏ xanh, đang nhắm mắt dưỡng thần, lắc lắc chân, vẻ mặt nhàn nhã.

Mục Thu Vũ có chút rối rắm hỏi Mục Thu Hàm. “Thu Hàm, vị này chính là em dâu?”

Giọng Mục Thu Vũ không lớn, nhưng lại thành công đánh thức Lăng Vân.

Lăng Vân mở choàng mắt, lưu loát nhảy lên khỏi mặt đất. “Em dâu?” Nghĩ đến Lăng Vân cậu cũng là nam nhi ba thước đường đường, lại cứ như vậy thành em dâu, gia hỏa Mục Thu Hàm này còn học được nói lăng nhăng.

Lăng Vân đánh giá người trên lưng Mục Thu Hàm, một đôi mắt xinh đẹp hơi híp, Mục Thu Hàm nhìn hình tượng của Lăng Vân giờ phút này, bởi vì lúc trước hai người đã đại chiến một hồi ở nơi chim không thèm đẻ này, giờ phút này Lăng Vân đầu tóc tán loạn, một bộ quần áo rách tung toé, hình tượng sao! Thật sự là không có.

Mục Thu Hàm xoa xoa mũi, sớm biết vậy hắn hẳn là mang Tiểu Vân Nhi đi tắm trước đã.

Lăng Vân vén tay áo lên, nhìn Mục Thu Hàm như hổ rình mồi, Lăng Thiếu Gia hấp tấp xách cổ áo Mục Thu Hàm lên. “Họ Mục, ngươi bậy bạ cái gì đấy?”

Mục Thu Vũ nhướng mày, nhớ tới Mục Thu Hàm nói hiền huệ, em dâu hiền huệ chính là như vậy?

Biểu tình trên mặt Mục Thu Vũ cứng đờ dại ra, không khỏi chuyển ánh mắt hoài nghi sang Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm xoa xoa mũi, cúi đầu.

Mục Thu Hàm vô tội ngẩng đầu, nói với Lăng Vân: “Không bậy bạ! Ta chỉ nói ngươi là lão bà của ta, chẳng lẽ không phải sao?”

“Chẳng lẽ là sao?” Lăng Vân bóp cổ Mục Thu Hàm dùng sức lắc lắc.

“Em dâu, có chuyện từ từ nói, đừng động thủ.” Mục Thu Vũ vội khuyên giải.

“Em dâu, ai là em dâu ngươi, không có việc gì đừng nhận loạn thân thích.” Lăng Vân nâng cằm, uy phong lẫm lẫm nói với Mục Thu Vũ. Mục Thu Vũ nghẹn, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngùng.

Mục Thu Hàm an ủi cười cười với Mục Thu Vũ. “Tiểu Vân Nhi ngượng ngùng, đang thẹn thùng, đại ca, ngươi đừng để ý.”

Mục Thu Vũ cười nhạt, khô cằn nói: “Không có, sao ta có thể để ý chứ!”

“Buông ta xuống đi.”

Mục Thu Vũ nhìn bên này, lại nhìn bên kia, vỗ vỗ vai Mục Thu Hàm.

“Thẹn thùng, ngươi mới thẹn thùng.” Lăng Vân bất mãn trừng Mục Thu Hàm, ngay sau đó lại chuyển ánh mắt tới Mục Thu Vũ. “Ngươi không ngại, nhưng ta để ý.”

Lăng Vân chống nạnh, đôi mắt nhìn Mục Thu Hàm có thể phun ra lửa, Mục Thu Hàm cứng đầu đứng, Lăng Vân lười nhiều lời với Mục Thu Hàm.

Quả hồng vẫn phải chọn mềm mà bóp, Lăng Vân chuyển ánh mắt tới Mục Thu Vũ, người ta nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, gia hỏa thoạt nhìn văn văn nhược nhược này, nhìn qua thực dễ bắt nạt. “Ta nói, vị đại ca này, đệ đệ này ngươi trừ bỏ phá của cái gì cũng không biết, có câu nói, con mất dạy, lỗi của cha, phụ thân ngươi không có thời gian, huynh trưởng như cha, sao ngươi không dạy dỗ hắn cho tốt mới thả ra chứ?”

Mục Thu Vũ á khẩu không trả lời được, không khỏi cầu cứu nhìn Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm nhíu mày, không để ý tới Mục Thu Vũ cầu cứu.

Mục Thu Hàm híp mắt nhìn Lăng Vân, thấp giọng nói: “Tiểu Vân Nhi, tốt xấu ngươi cho ta một chút mặt mũi, nếu nam nhân không có mặt mũi thì chuyện gì cũng làm được.”

Lăng Vân ngửa mặt lên trời cười dài, nhìn Mục Thu Hàm khinh bỉ. “Đồ đáng chết, ăn của ta, uống của ta, còn dám uy hϊếp ta, ngươi chết chắc rồi.”

Lăng Vân đẩy Mục Thu Hàm sang bên cạnh, ngón tay chỉ vào mặt Mục Thu Hàm nói với Mục Thu Vũ: “Vị đại ca này, ta nói với ngươi, đệ đệ này của ngươi mặt người dạ thú, thấy lợi quên nghĩa, thích ỷ thế hϊếp người, ỷ mạnh hϊếp yếu…… Ai nha, quả thực tìm không thấy ai càng rác rưởi hơn hắn, vừa rồi hắn còn uy hϊếp ta, uy hϊếp ngươi biết không? Hắn lại dám uy hϊếp người thiện lương vô tội như ta.”