Chương 15: Có phải người hay không

Lăng Vân đỡ Mục Thu Hàm đi về phía gian phòng trên núi, thật vất vả tìm được rồi một gian phòng nhỏ vứt đi ở trong núi. Lăng Vân đỡ Mục Thu Hàm lên giường, nhịn không được nhìn Mục Thu Hàm vài lần.

“Ngươi là ai? Vì sao muốn cứu ta? Có mục đích gì?”

Mục Thu Hàm chống đỡ thân thể suy yếu liên tiếp hỏi vài vấn đề, trong ánh mắt đầy đề phòng. Thật giống như Lăng Vân không tin bầu trời rớt tiền vậy, Mục Thu Hàm cũng không tin, thiên hạ này có người tốt vô duyên vô cớ.

Lăng Vân vuốt cằm, suy tư nói:

“Vấn đề của ngươi thật là nhiều! Thật giống một đứa trẻ không hiểu thế sự, không có việc gì lại thích hỏi một ít vấn đề nhàm chán gϊếŧ thời gian.”

Mục Thu Hàm trước mắt tối sầm, suy nghĩ căng chặt có hơi lơi lỏng, người này lại nói hắn là trẻ con, Lăng Vân chú ý tới tai Mục Thu Hàm đỏ lên, không thể tưởng được một đại nam nhân như Mục Thu Hàm lại dễ dàng đỏ mặt như vậy, người này cũng quá thú vị đi, Lăng Vân ở trong lòng ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng, không ngờ lại có người còn ngượng ngùng hơn cậu, cậu quyết định da mặt dày.

“Tuy ngươi vội vàng muốn biết tên ân nhân cứu mạng, điểm này đáng giá khen ngợi, nhưng hiện tại ngươi hẳn nên hỏi là mình còn có thể sống bao lâu đi.”

Lăng Vân hơi oán giận mà nhìn Mục Thu Hàm cả người miệng vết thương, như thấy được vàng ào ào chảy vào túi người khác. Khẳng định phải tốn không ít tiền.

Lăng Vân chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Mục Thu Hàm lại lâm vào trầm tư, hắn vốn không tin Lăng Vân, cảm thấy người này có mục đích khác, Lăng Vân nói, nghe vào tai Mục Thu Hàm lại có thêm ý tứ rằng, ngươi một người sắp chết, ta có cái gì muốn lừa ngươi.

“Ta tên Lăng Vân.”

Lăng Vân trả lời, đánh gãy suy nghĩ của Mục Thu Hàm, hai mắt Mục Thu Hàm có chút kinh ngạc, hắn vốn dĩ không hề có ấn tượng với cái tên này, nhưng mấy ngày nay cái tên này lại như sấm bên tai, nguyên nhân chính là hai người bọn họ cùng một ngày bị trục xuất gia môn.

Trước đó, bọn họ một người ở nhà ăn no chờ chết, một kẻ bị coi như thiên chi kiêu tử.

“Ngươi chính là thừa tướng công tử, Lăng Vân?”

Mục Thu Hàm không dám tin hỏi.

Lăng Vân mở quạt xếp ra, trên mặt hiện lên nụ cười xán lạn.

“Ngươi cũng nghe nói qua đỉnh đỉnh đại danh của bổn thiếu gia sao! Vậy ngươi có phải thực ngưỡng mộ ta hay không?”

Lăng Vân phe phẩy quạt xếp hỏi.

Mục Thu Hàm xấu hổ cười, mấy ngày nay, hắn bị đặt cùng Lăng Vân mà bị người thảo luận không biết bao nhiêu lần, nghe qua đủ loại nghe đồn về Lăng Vân, trong lời đồn dẫn nhân chú mục nhất đó là Lăng Vân thiếu gia chính miệng thừa nhận mình thích nam nhân. Mục Thu Hàm rùng mình, ánh mắt trở nên thâm thúy lãnh khốc.

“Ngươi ngưỡng mộ bổn thiếu gia, cũng không cần làm biểu tình này đi.”

Lăng Vân hơi rối rắm nói, sao người này lại nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù thế, chẳng lẽ lại là bởi vì ghen ghét mình lớn lên soái.

“Ngươi cứu ta, là bởi vì chúng ta đồng bệnh tương liên?”

Mục Thu Hàm thử hỏi. Cùng là người lưu lạc thiên nhai, tương phùng sao cần phải quen biết, trong đầu Mục Thu Hàm nháy mắt hiện lên vô số khả năng, cuối cùng nhận định Lăng Vân cứu mình là bởi vì hai người đều có vận mệnh đáng thương.

Lăng Vân dùng quạt chống cằm, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ta cứu ngươi là bởi vì ta cảm thấy ngươi rất có tiền đồ, tư chất của ngươi……”

Lăng Vân ngập ngừng, cẩn thận đánh giá Mục Thu Hàm một lượt.

“So với bổn thiếu gia thì kém một chút, ngươi yên tâm, cần cù bù thông minh mà.”

Lăng Vân vỗ vai Mục Thu Hàm như an ủi nói.

Mục Thu Hàm bị Lăng Vân vỗ động vào miệng vết thương, thiếu chút nữa hộc máu, nếu là người khác nói lời này, hơn phân nửa hắn sẽ coi là châm chọc hắn giờ phút này kinh mạch bị hao tổn, võ công lùi lại, nhưng lời này từ miệng Lăng Vân nói ra thì sao? Mục Thu Hàm có chút tin tưởng, trong lời đồn đầu óc Lăng Thiếu Gia có chút vấn đề, quả nhiên là thật sự.

“Kỳ thật, ở vấn đề cứu ngươi, bổn thiếu gia đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, ngươi biết bổn thiếu gia tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra ngươi có tiềm lực rất lớn, đi theo ta hỗn đi, hai ta liên thủ, nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền.”

Hai tròng mắt Lăng Vân lấp lánh tinh quang, như thấy được vô số ngân phiếu đang bay múa.

Mục Thu Hàm có chút hận sắt không thành thép nhìn Lăng Vân.

“Trong mắt ngươi trừ bỏ tiền, còn có cái gì?”

Bởi vì bị thương nghiêm trọng, khi Mục Thu Hàm nói những lời này có chút yếu thế.

Lăng Vân chống tay vào eo, khinh bỉ nhìn Mục Thu Hàm, lời lẽ chính nghĩa mà hỏi ngược lại:

“Trong mắt ngươi ngay cả tiền cũng không có, ngươi vẫn là người sao?”