Chương 17: Ngươi có tư chất tốt

Uống thuốc ba ngày, khí sắc của Mục Thu Hàm tốt hơn rất nhiều, mỗi lần giúp Mục Thu Hàm uống thuốc, Lăng Vân đều có một loại cảm giác như đao cùn cắt thịt.

“Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”

Mục Thu Hàm lo lắng sốt ruột hỏi.

Sắc mặt Lăng Vân tối tăm, sắc mặt không tốt? Khổ người này hỏi ra được, cậu cho rằng mình nhặt được một cái cổ phiếu ưu đãi, không nghĩ tới lại là cổ phiếu sắp đáo hạn, lần trước mua thuốc trị nội thương, lần này là ngoại thương, tuy rẻ hơn chút, nhưng phân lượng khá nặng, hơn nữa số lần lại khá nhiều, mỗi một lần tiêu tiền Lăng Vân đều giống như chết đi một lần.

Đáng sợ nhất không phải dao sắc chặt đay rối, một đao sắc bén dứt khoát, mà là đao cùn cắt thịt, cắt từng đao từng đao, sẽ không bao giờ biết đươc còn bao nhiêu đao mới kết thúc.

“Nói cho ngươi, nếu ngươi không trả nổi tiền cho ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lăng Vân hung tợn nói.

Mục Thu Hàm nhìn vẻ mặt ngứa răng của Lăng Vân, tâm tình âm u mấy ngày liền trở thành hư không.

“Vì sao muốn cứu ta?”

Mục Thu Hàm hỏi. Hắn nhớ rõ Lăng Vân từng nói là bởi vì mình tư chất tốt, rất có tiền đồ, nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại kinh mạch của hắn bị hao tổn, làm gì còn tư chất.

“Ta không phải đã nói sao? Bởi vì tư chất của ngươi tốt!”

Lăng Vân trợn trắng mắt liếc Mục Thu Hàm một cái, như thấy phiền hắn hỏi thừa.

Mục Thu Hàm cười khổ.

“Phải không? Ngươi từ đâu nhìn ra ta có tư chất tốt?”

Lăng Vân lập tức thấy hứng thú, một đôi mắt lấp lánh.

“Ngươi không biết sao, ngươi gần như phù hợp mọi điều kiện để trở thành cao thủ.”

“Ví dụ?”

Mục Thu Hàm hứng thú hỏi, trong lòng cười khổ, không ngờ mình cũng có ngày biết tìm vui trong đau khổ như vậy.

“Đầu tiên, ngươi bị trục xuất gia môn.”

Lăng Vân vô cùng nghiêm túc nói, Mục Thu Hàm sửng sốt, nhịn không được hoài nghi, tên Lăng đại thiếu gia này có phải đầu óc có vấn đề hay không.

“Ngươi phải biết rằng, người càng có thiên phú tư chất tốt, nhất định hắn sẽ phải chịu nỗi khổ về tâm chí, đau đớn về gân cốt, đói khát về thể xác, cho nên, bị trục xuất gia môn, là một bước mà vô số võ lâm cao thủ nhất định phải trải qua.”

Mục Thu Hàm xấu hổ cười, hình như bị trục xuất gia môn không phải chỉ có mình hắn đi, kia vị Lăng đại thiếu gia này là đang khen hắn hay là ở khen chính mình vậy?

“Tiếp theo, ngươi bị từ hôn.” Lăng Vân nhịn không được vỗ vai Mục Thu Hàm. “Huynh đài, lớn lên như ngươi, cưới một người phụ nữ sẽ chỉ do lãng phí nguyên, ngươi thật có lỗi với hội các hủ nữ!” Lăng Vân hơi kích động nói. “Phải biết rằng, phụ nữ chính là họa thủy, họa thủy, hiện tại ngươi không bị kéo chân sau, cách con đường thành công sẽ càng gần một bước.”

“Hủ nữ?” Mục Thu Hàm không rõ nguyên do nhìn Lăng Vân.

Lăng Vân hắng giọng, cái này phải nói như thế nào đây? Sao cậu lại quên năng lực lý giải của người dị giới có hạn, sẽ không hiểu danh từ thâm ảo như vậy. May mà Mục Thu Hàm cũng không quá rối rắm từ ngữ này.

“Nghe nói, ngươi cũng bị từ hôn?”

“Bị?”

Lăng Vân rất khinh thường nhìn Mục Thu Hàm một cái.

“Nhìn bổn thiếu gia anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm, tiền đồ một mảnh quang minh như vậy, sao có thể bị từ hôn chứ? Là ta chủ động lui hôn, chủ động khác với bị động, ngươi không thể lẫn lộn.”

Mục Thu Hàm nghiêng mặt, không muốn làm Lăng Vân nhìn thấy sắc mặt của mình.

“Cuối cùng, chính là ngươi có phúc ba đời gặp gỡ bổn thiếu gia, ngươi biết loại người như bổn thiếu gia nhất định sẽ đại phú đại quý.”

Lăng Vân vô cùng tự hào nói, phải biết, xuyên qua đến dị giới, mười tên có chín đều là thăng chức rất nhanh, mà Lăng Vân cậu luôn là nhân phẩm tốt đẹp, dù sao cũng không đến mức trở thành một phần mười xui xẻo kia đi.

“Ta thật đúng là may mắn!”

Mục Thu Hàm chịu đựng mặt rút gân nói.

“Đó là đương nhiên.”

Lăng Vân đương nhiên mà nói.

“Thật là thật cám ơn ngươi thấy ta như thế.”

Mục Thu Hàm nói.

Lăng Vân híp mắt, lộ ra một biểu tình kiêu căng.

“Nói cho ngươi, nói nhiều thứ vô dụng như vậy, tiêu tốn của lão tử nhiều tiền như vậy, ngươi nhanh dậy cho ta, không cần giả chết.”

Lăng Vân nghiến răng, vốn thấy hoàn toàn giống cổ phiếu ưu đãi, hiện tại thấy thế nào cũng giống rớt giá.

Thấy Lăng Vân trở mặt, Mục Thu Hàm cũng không giận.

“Được, ta dậy ngay đây.”