Chương 20: Cứu hay là không cứu

Mục Thu Hàm bị Lăng Vân bóp cổ, hai mắt Mục Thu Hàm trắng bệch, tiềm lực con người là vô hạn, sau khi bị ép đến tuyệt cảnh thì dù phế tài như Lăng Vân cũng muốn quật khởi, ngao, dù Lăng Vân tiền đồ tương lai xán lạn, nhưng là lấy công lực hiện tại của cậu cũng chỉ có thể xem như phế tài.

Tay Mục Thu Hàm túm chặt tay Lăng Vân, giọng nói khàn khàn.

“Hiện tại ngươi gϊếŧ ta, đám dược liệu ngươi đầu tư vào người ta không phải đều tổn thất sao?”

Lăng Vân đầu óc hỗn độn dần dần tỉnh táo lại, ngay sau đó Lăng Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay ôm lấy đầu gối, khóc tức tưởi.

Mục Thu Hàm áy náy sờ sờ mũi, xem ra trận tai bay vạ gió này đả kích Lăng Vân thật sự là quá lớn, cho nên Lăng Vân mới ôm đầu gối khóc như một đứa trẻ. Mục Thu Hàm nhìn mà không đành lòng, rồi lại không biết nên an ủi như thế nào.

Lăng Vân khóc đủ rồi thì chui vào trong xe ngựa, Mục Thu Hàm xám xịt đi đánh xe, Lăng Vân mở túi trên xe, cuối cùng cũng hơi vui mừng, lúc trước trên người U Minh Tứ Quỷ cũng có chút thứ tốt, còn chưa kịp cầm đồ, đồ trên người đám bỏ mạng này đương nhiên là không thể đáng giá được như đồ vật trên người đế quốc công chúa, nhưng cũng có chút ít còn hơn không.

Lăng Vân kiểm kê đồng vàng một chút, chỉ còn lại 576 đồng vàng, giá hàng ở hiện đại tăng cao, dẫn tới dân chúng lầm than, không nghĩ tới tới dị giới, Lăng Vân vẫn không thoát được kiếp nạn giá hàng tăng cao.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Lăng Vân xốc màn xe lên, ghét bỏ nhìn Mục Thu Hàm.

“Ngươi không ăn cơm no sao? Mới đi được một chút đã bắt đầu tiêu cực lãn công.”

Mục Thu Hàm quay đầu lại, không để ý tới Lăng Vân oán trách, nhíu mày nói:

“Hình như phía trước có người té xỉu.”

Lăng Vân sững lại, trong đầu một hình nhân nhỏ màu đen nhảy ra, hình nhân nhỏ nhe răng nhếch miệng nói:

“Đi mau.”

Nếu lại nhặt một tên như Mục Thu Hàm, cậu có thể trực tiếp đi nhảy sông, nhưng trong lại có một hình nhân nhỏ trắng trẻo mập mạp nhảy ra, đôi mắt hình nhân lấp lánh sáng lên, trong miệng nhắc mãi:

“Biết đâu lại là một cái cố phiếu ưu đãi thì sao, nhỡ đâu?”

Lăng Vân khó xử! Thật khó xử.

“Đi xem đi.”

Lăng Vân nói. Nhảy xuống xe ngựa, Lăng Vân nhìn trời quang vạn dặm, mây trắng lơ lửng, trong lòng không tiếng động nhắc lại, ta không phải Bồ Tát, ta không phải Bồ Tát.

Người nọ mặc y phục rất sang trọng, nhưng có nhiều chỗ bị trầy rách, Lăng Vân lật người nọ lại, tuy trên mặt có mấy vết thương thật nhỏ, lại mơ hồ có thể thấy được đó là một người tuấn mỹ. Lăng Vân duỗi tay, bắt mạch cho người nọ, đôi mắt nhịn không được mở to, Lăng Vân học cái gì cũng gà mờ, bởi vậy dù học y với lão ba nghe nói là truyền nhân đời thứ N của y thánh cũng chỉ học được gà mờ.

Lăng Vân nhíu mày, biểu tình trên mặt hơi cổ quái. Lúc này, Lăng Vân vô cùng oán hận mình học nghệ không tinh, cậu bắt mạch ra cái gì, lại bắt ra hỉ mạch. Lăng Vân sờ ngực người nọ, cảm giác bằng phẳng, nói cho Lăng Vân rằng cậu đoán không có lầm, người này không phải Hoa Mộc Lan.

Mục Thu Hàm trợn mắt giận nhìn Lăng Vân.

“Ngươi làm gì vậy?”

Lăng Vân hung tợn mà liếc mắt nhìn lại Mục Thu Hàm một cái, người ta nói ăn người tay ngắn, người này ăn của mình, còn duỗi móng vuốt dài như vậy, không thức thời chút nào.

“Lại không phải chạm vào ngươi, ngươi kích động cái gì?”

Lăng Vân khinh thường hỏi.

Mục Thu Hàm hừ lạnh một tiếng.

“Hắn thế nào rồi?”

“Kiệt lực lại suy yếu quá độ.”

Lăng Vân giải thích.

À, Mục Thu Hàm gật đầu.

“Nam nhân có thể sinh con sao?”

Lăng Vân hỏi.

Mục Thu Hàm khó hiểu liếc mắt nhìn Lăng Vân một cái.

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy, ta hỏi thì ngươi trả lời đi, là ta hỏi ngươi đấy! Ngươi có phiền hay không, có phiền hay không, có phiền hay không?”

Lăng Vân giận dữ hét.

Mục Thu Hàm đột nhiên không kịp phòng ngừa bị phun đầy mặt nước miếng, biểu tình trên mặt rất rối rắm. Phải biết Mục thiếu gia luyện võ thành cuồng, cả ngày chỉ biết luyện công luyện công lại luyện công, coi bí tịch trở thành lão bà mà ôm ngủ, cũng không rõ ràng loại việc này.

“Rất ít, rất ít, chỉ có một bộ phận nhỏ có thể.”

“Rất ít? Có bao nhiêu?”

Ánh mắt Lăng Vân sáng như tuyết, phải biết rằng vật hiếm thì quý nha!

“Một phần vạn đi.”

Mục Thu Hàm nói đại khái.

Một chú gấu trúc bày ra trước mặt mình như vậy, Lăng Vân dao động.