Chương 24: Phú quý hiểm trung cầu

Gấu trúc tiên sinh nhận chén thuốc Lăng Vân đưa qua, hơi kỳ quái nhìn Lăng Vân.

“Trên mặt ta có cái gì sao?”

Lăng Vân lắc đầu.

“Không có.”

Người cậu nhặt đều là mỹ nhân, nhưng những mỹ nhân này, một tên võ công giảm xuống, một người mất trí nhớ, sao cậu lại không nhặt được người bình thường chứ? Người ta nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chẳng lẽ là bởi vì mình không bình thường, cho nên nhặt được người cũng không bình thường.

“Vậy sao ngươi nhìn chằm chằm vào ta thế?”

Gấu trúc khó hiểu hỏi.

“Ngươi đã quên sạch sẽ mọi chuyện trước kia?”

Lăng Vân chưa từ bỏ ý định hỏi.

Gấu trúc nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra thống khổ.

“Nghĩ không ra cũng đừng nghĩ.”

Lăng Vân vội trấn an.

“Ta thật sự không nhớ rõ.”

Gấu trúc khó chịu trả lời.

“Quên rồi thì quên đi.”

Lăng Vân nói, lúc nhặt gấu trúc về, hôn mê, Lăng Vân kiểm tra qua thân thể gấu trúc, trên người hắn có rất nhiều miệng vết thương, nghĩ đến quá khứ cũng không nhất định quá tốt đẹp. Nếu vậy quên đi cũng tốt.

“Trong bụng ngươi có hai con gấu trúc con, ngươi muốn sinh không?”

Lăng Vân thật cẩn thận hỏi, hai con gấu trúc con! Nhất định là chủng loại quý hiếm, Lăng Vân gần như có thể dự đoán tiền đồ xán lạn của hai con gấu trúc con, nhưng thời gian đầu tư ban đầu có thể sẽ rất dài, chờ đến khi hồi vốn lại xa lắc xa lơ, xa xa không hẹn.

“Ta mang thai?”

Gấu trúc ngạc nhiên hỏi.

“Đúng.”

Lăng Vân gật gật đầu nói.

“Là ai nói sinh tử là một vấn đề.” Đối với Lăng Vân, “sinh hay không sinh” càng là một vấn đề.

Gấu trúc vuốt ve bụng, nhìn Lăng Vân hỏi:

“Ngươi cảm thấy, ta nên giữ lại hai đứa nhỏ này sao?”

Việc này hỏi cậu làm cái gì? Cậu cũng chả phải cha đứa nhỏ, lựa chọn gian nan như vậy cậu sẽ rất khó xử.

Lăng Vân cắn răng, liều mạng, một con dê cũng là thả, một đàn dê cũng là thả, luyến tiếc hài tử bộ không lang, Lăng Vân cảm thấy một vị phụ thân khác của hai đứa nhỏ này phỏng chừng còn là đại nhân vật, không chừng tương lai sẽ trình diễn phụ tử tình thâm gì đó.

Lăng Vân nhắm mắt lại, khóe miệng xấu hổ mím lại, cảm thấy mình nhất định là xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan, bị độc hại, nên nhận định bọn nhỏ không chừng là hoàng tử lưu lạc bên ngoài gì đó, gấu trúc lớn lên cũng không hề giống quý phi.

“Sinh đi.”

Lăng Vân nhẹ giọng nói.

“Dù sao cũng là hai sinh mệnh.”

Trong mắt Gấu trúc toát ra cảm xúc dịu dàng.

“Vậy sinh đi.”

Trong rừng truyền đến một tiếng chim hót, trước mắt Lăng Vân sáng ngời, ánh mắt lộ ra kích động.

“Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Lăng Vân vội vàng chạy đến chỗ Mục Thu Hàm, hơi hưng phấn bắt lấy ống tay áo Mục Thu Hàm.

“Người đưa tiền tới?”

Cả người Mục Thu Hàm lộ ra khí lạnh.

“Có thể là đưa tiền, cũng có thể là tới đòi mạng chúng ta.”

“Yên tâm đi, đồ bổn thiếu gia ra, bách chiến bách thắng, không gì địch nổi, đảm bảo bọn họ có đến mà không có về, một nhúm mây cũng không mang đi được.”

Lăng Vân nóng lòng muốn thử nói. Mấy ngày nay cậu và Mục Thu Hàm kết hợp bố trí rất nhiều bẫy rập, rừng núi này tuy mặt ngoài vẫn không có gì thay đổi, nhưng kỳ thật đã có cơ quan khắp nơi, người không biết xâm nhập hơn phân nửa có đến mà không có về.

“Ừ.”

Mục Thu Hàm gật đầu. Hắn cũng bố trí bẫy rập, Mục Thu Hàm là người thông minh, có thể cảm nhận được lực sát thương của chỗ bẫy rập đó, huống chi, Lăng Vân còn hạ độc trên rất nhiều bẫy.

“Lần này tới là ai?”

Lăng Vân rất có hứng thú hỏi.

“Thất Sát Quỷ.” Mục Thu Hàm trả lời.

Lăng Vân nhíu nhíu mày.

“Ngươi cũng thật có duyên với quỷ!”

Lần trước là U Minh Tứ Quỷ, lúc này là Thất Sát Quỷ, chẳng lẽ Mục Thu Hàm có thể chất chiêu quỷ, Lăng Vân thầm nghĩ.

“Đúng vậy! Đáng tiếc là nghiệt duyên.”

Mục Thu Hàm tự giễu cười.

Lăng Vân xoa xoa tay, hy vọng nhóm người này mang nhiều chút thứ tốt trên người, nếu không cậu sẽ khinh bỉ bọn họ. Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một đám hắc y nhân nhanh nhẹn nhảy vào núi rừng.

“A!”

Một tiếng kêu to thê lương quanh quẩn giữa núi rừng.

Lăng Vân hưng phấn vô cùng, Mục Thu Hàm nhìn Lăng Vân, không khỏi nói:

“Cẩn thận một chút, bọn họ có bảy người, bất cứ ai trong số họ đều có thể giải quyết hai người chúng ta.”

Phú quý hiểm trung cầu, không mạo hiểm không phát đại tài!