Chương 26: Nguy hiểm

Ánh mắt của Lăng Vân đối diện với Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Lăng Vân.

“Không thể trốn, chạy trốn sẽ bị phát hiện.”

Giọng Mục Thu Hàm như muỗi truyền vào tai Lăng Vân.

Lăng Vân hơi bất ngờ mình lại có thể nghe rõ ràng Mục Thu Hàm nói, Lăng Vân xuyên qua đến dị giới phát hiện mình không còn cận thị, đối với việc mình không cận thị, Lăng Vân là vừa mừng vừa lo, phải biết rằng, rất nhiều mỹ nam đều chỉ có thể nhìn khi mình cận thị, lấy một đôi mắt không cận thị mà nhìn, vậy……

Lúc một con rắn xanh rơi xuống, Lăng Vân bắt đầu vô cùng thống hận thị lực của mình, bởi vì cậu thậm chí có thể nhìn rõ từng hoa văn trên thân rắn.

Hai tròng mắt đen nhánh của Lăng Vân đối diện với thanh xà, tim Lăng Vân đập rối loạn, đáng chết, lúc cậu gặp cô công chúa tâm địa rắn rết kia vẫn là có thể bình tĩnh đập với tốc độ mỗi phút 75 nhịp, lúc này lại đập loạn. Cho nên, quả nhiên mị lực của rắn còn lớn hơn công chúa!

Rắn càng đẹp thì càng độc, con rắn này nhất định là rắn độc, nhưng Lăng Vân cũng không thấy nó đẹp, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, đầu lưỡi đỏ lòm kia vươn tới, Lăng Vân không còn bình tĩnh được nữa, đời này cậu sợ nhất chính là rắn.

“A!”

Một tiếng kêu thảm có thể so với hổ lang khiếu từ cổ họng Lăng Vân phát ra, Mục Thu Hàm nằm bên cạnh Lăng Vân đứng mũi chịu sào chịu hãm hại, Lăng Vân chạy trối chết. Thật là đáng sợ, loại sinh vật rắn này thật sự là rất đáng sợ, Mục Thu Hàm nhìn bóng dáng của Lăng Vân, chạy về một phía khác, mục tiêu của kẻ địch là hắn, hắn không thể liên lụy Lăng Vân.

Lúc chạy, Lăng Vân chạy về nơi có nhiều bẫy rập, cậu có thể linh hoạt tránh khỏi bẫy rập, nhưng những người khác thì không, Mục Thu Hàm cho rằng mình có thể hấp dẫn ánh mắt của kẻ địch, sự thật cũng đích xác như thế, lại không phát hiện mấy người này vẫn phân ra một người đuổi theo Lăng Vân, Lăng Vân bố trí bẫy rập có chút quy luật, hiển nhiên người tới phát hiện bí quyết.

Lăng Vân nhìn người cầm đại đao đứng trước mặt mình, vô ngữ cứng họng, tiền không dễ kiếm!

“Đại hiệp, ngươi đuổi theo ta làm gì?”

Lăng Vân vô cùng bình tĩnh xoay người, cố ép mình đứng thẳng, vô tội hỏi.

“Gϊếŧ ngươi.”

Người tới dữ tợn nói.

Lăng Vân đầu váng mắt hoa, cậu đã trêu ai chọc ai, bất cứ ai nhìn thấy cậu đều muốn gϊếŧ cậu.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của đại hiệp?”

“Cũng được, cho ngươi chết một cách rõ ràng, ta tên Vu Nghiêm.”

Vu Nghiêm có một vết sẹo trên mặt, bộ mặt tục tằng, lúc cười rộ lên hàng mày rậm rạp nhíu lại với nhau, Lăng Vân có chút mê vẻ ngoài vô cùng oán giận thị lực của mình, cậu có thể nhìn thấy gân xanh thô thiển trên mặt người tới, hình ảnh này làm cậu không tự chủ được nhớ tới cái cái miệng độc địa đã hãm hại mình.

Vu Nghiêm trong Thất Sát Quỷ xếp hạng thứ tư. Người này khát máu thành tánh, thích chậm rãi đùa bỡn con mồi, thủ đoạn thâm độc, tuy võ công không phải cao nhất trong Thất Sát Quỷ, nhưng lại là kẻ độc ác nhất.

Người hạnh phúc nhiều như vậy, vì sao không thêm ta nữa, tại sao kẻ bất hạnh luôn là tôi.

Trong nháy mắt Lăng Vân có chút mê mang, trong nháy mắt mê mang này, cậu đang tự hỏi nhân phẩm của mình có phải thật sự có vấn đề hay không, nếu không tại sai lại phân phối một tên tàn nhẫn nhất như vậy cho cậu.

“Chúng ta ngày xưa vô oán hôm nay vô thù, vì sao ngươi muốn gϊếŧ ta?”

“Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi ở cùng Mục Thu Hàm.”

Vu Nghiêm lại nở nụ cười.

Lăng Vân lòng đầy căm phẫn nói:

“Kỳ thật, ta cũng không thân với tên kia, ta là bị ép, tên kia mơ ước tài sản của ta, cả ngày chỉ biết ăn của ta, uống của ta, dùng của ta, không chỉ như vậy, gia hỏa này còn vô cùng lãng phí, chính là một tên vô ơn…… Ta chán ghét nhất chính là loại người này.”

“Nói xong chưa.”

Vu Nghiêm nhìn Lăng Vân như nhìn thằng hề.

“Ngươi ở bên hắn, sẽ chết.”

Lăng Vân phẫn nộ rồi, cậu nói nhiều như vậy mà đều vô ích.

Lăng Vân mở một đôi mắt long lanh.

“Ngươi vẫn muốn gϊếŧ ta?”

“Đương nhiên.”

Vu Nghiêm lạnh lùng cười.

“Một khi đã như vậy…” Lăng Vân nắm chặt tay, ngẩng đầu, vẻ mặt phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn(1) đầy kiên quyết, Vu Nghiêm cả kinh.

“Ngươi quyết ý như thế, ta cũng chỉ có……”

Lăng Vân đột nhiên xoay người, như vui vẻ chạy ra ngoài. 36 chạy là thượng sách, Lăng Vân cảm thấy tốc độ này của mình đều có thể đạt được quán quân thế giới.

Vu Nghiêm dễ dàng đuổi theo, Lăng Vân vô cùng oán niệm, vì sao chứ? Những tiên tử bay tới bay lui kia không phải đều là dùng dây thép sao? Nơi này lại không có dây thép. Cách không điểm huyệt, Lăng Vân bị ghim tại chỗ.

“Ngươi tiếp tục chạy! Chạy nữa đi!”

Vu Nghiêm lãnh khốc nhìn Lăng Vân.

Lăng Vân rơi lệ đầy mặt, điểm huyệt, cách không điểm huyệt, hiện tại thật sự là người là dao thớt ta là thịt cá, lòng người không đủ rắn nuốt voi, cậu sắp phải chết sao? Cậu không chết trong tay một soái ca bạch y phiêu phiêu, mà lại bị một tên cao lớn thô kệch một đao chém chết, vì sao chứ?

Chú giải: (1) trích từ bài thơ Dịch thuỷ ca của Kinh Kha

Nguyên tác:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

Dịch nghĩa:

Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,

Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.