Chương 30-1: Cướp của người chết

“Ngươi thế nào rồi? Có thể xuống giường sao?”

Lăng Vân nhìn Mục Thu Hàm với ánh mắt lấp la lấp lánh, tràn đầy quan tâm.

Mục Thu Hàm bị ánh mắt “Quan tâm” của Lăng Vân làm thót tim.

“Có thể, tốt không sai biệt lắm.”

“Tốt không sai biệt lắm?”

Mục Thu Hàm lập tức nói, Lăng Vân nghiêm mặt, trên mặt hiện lên vài phần không vui.

“Tốt không sai biệt lắm, ngươi còn làm ổ ở trên giường làm cái gì? Thật sự muốn làm ăn bám sao?”

Mục Thu Hàm xấu hổ cười, vậy mà hắn lại quên Lăng Vân là kẻ điển hình trở mặt không nhận người.

“Dậy cùng ta đi hủy bẫy rập, thuận tiện đi nhặt xác.”

Lăng Vân vẫy vẫy ống tay áo nói.

“Hủy bẫy rập?”

Mục Thu Hàm khó hiểu nhìn Lăng Vân.

“Nơi này tuy là núi sâu rừng già, nhưng vẫn sẽ có người tới, dù sao cũng không thể hại người ta vô duyên vô cớ mà đi tìm chết đi.”

Lăng Vân ý vị thâm trường nói.

Mục Thu Hàm thấy sắc mặt Lăng Vân thay đổi, ánh mắt kia lộ ra không thể tưởng tượng và kính nể.

Lăng Vân quay đầu, không cần nhìn cậu như vậy chứ! Cậu sẽ ngượng ngùng. Thôi được rồi, kỳ thật cậu không phải thiện lương, mà là sợ giảm thọ.

Thấy Mục Thu Hàm bất động, Lăng Vân phát hỏa.

“Ngươi còn ăn vạ trên giường làm gì? Rời giường! Ngươi làm sao đây, lớn như vậy còn thích ngủ nướng, ngươi không biết muốn bảo trì dáng người đẹp nhất định phải ngủ sớm dậy sớm sao?”

Mục Thu Hàm bị Lăng Vân rống mà choáng váng đầu, lập tức mặc quần áo đứng dậy, kỳ thật Mục Thu Hàm rất muốn nói, mình còn không tính là thích ngủ nướng, chân chính thích ngủ nướng chính là ngươi đấy! Phải biết nếu không có gì chuyện gì đặc biệt Lăng Thiếu Gia không ngủ đến giữa trưa sẽ không chịu nổi.

Lăng Vân chống cằm nhìn Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm có mặt mày tinh xảo, làn da tuyết trắng, vừa thấy thực sự có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm, Lăng Vân cầm lòng không đậu mà vươn tay sờ sờ mặt Mục Thu Hàm, sờ thật thích, Mục Thu Hàm không trốn, nhưng mặt lại đỏ.

Lăng Vân không có nhìn biểu tình của Mục Thu Hàm, âm thầm cảm khái, làn da này còn tốt hơn mấy ngôi sao nữ quảng cáo đồ trang điểm kia, gương mặt này, nếu như bị công ty giải trí kiếp trước nhìn trúng, đó chính là cây rụng tiền tiêu chuẩn! Lăng Vân nhịn không được oán niệm, đáng tiếc nơi này không có công ty giải trí, nếu không cậu cho Mục Thu Hàm kí giấy bán mình nhiều ít còn có thể bồi thường một chút tổn thất.

Thật đáng tiếc, hiện tại mình rung gia hỏa này từ đầu đến chân cũng không rung ra một đồng vàng nào.

“Đi thôi.”

Mục Thu Hàm căng da đầu nói.

Lăng Vân chớp mắt, ngây thơ thành như vậy, giống như gia hỏa này bị đồn đãi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.

Gấu trúc đứng ở cửa một lúc, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.

“Cảm tình giữa các ngươi thật tốt.”

Lăng Vân ngượng ngùng thu tay, đáng chết, thật vất vả chiếm tiện nghi một lần thế mà lại bị phát hiện.

“Gấu trúc, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt.” Gấu trúc mỉm cười nói.

“Vậy là tốt rồi.”

Lăng Vân vui mừng nói, Gấu trúc là cao thủ, đối xử với cao thủ cần quan tâm cẩn thận tỉ mỉ. Nhặt Gấu trúc có thể có lợi hơn nhặt gia hỏa Mục Thu Hàm này nhiều.

Nói là thuận tiện đi nhặt xác, nhưng Lăng Vân vẫn quan tâm thi thể hơn.

“Mau mau lục soát xem, có thứ gì đáng giá hay không?”

Lăng Vân đứng ở một bên, thúc giục Mục Thu Hàm đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm nghiệm thi thể.

“Nếu ngươi chê ta chậm chạp, không bằng lại đây hỗ trợ.”

Mục Thu Hàm tốt bụng kiến nghị.

Lăng Vân mở quạt xếp ra, phe phẩy phe phẩy.

“Không cần, bổn thiếu gia ghét nhất chạm vào người chết.”

Mục Thu Hàm trán đầy vạch đen, hắn đang không hiểu sao Lăng Vân mới sáng sớm đã chạy tới quan tâm hắn, hóa ra là vì mình là sức lao động miễn phí.

“Ta nhớ rõ, lúc ngươi lục soát đồ vật từ trên người U Minh Tứ Quỷ xuống tay rất lưu loát nha.”

“Đúng vậy!”

Lăng Vân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy vì sao hiện tại lại không được?”

Mục Thu Hàm chịu đựng mùi từ thi thể tỏa ra, lấy túi tiền ra.

“Lúc trước khác, bây giờ khác, tình huống không giống nhau, đương nhiên phải đánh giá lại.”

Lăng Vân đương nhiên nói.

“Chỗ nào không giống nhau?”

Mục Thu Hàm lạnh mặt hỏi.

“Giờ không phải có ngươi sao?”

Mắt Lăng Vân sáng lấp lánh, giữa bạc và chạm vào người chết, đương nhiên là bạc quan trọng hơn, nhưng giữa tự mình động thủ cùng với chỉ huy người này, đương nhiên là chỉ huy người thích ý hơn.

Mục Thu Hàm vô ngữ cứng họng, hắn cho rằng tình huống xấu nhất là chết, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ bị sai tới cướp của người chết, Mục Thu Hàm cảm thấy mình giống như có hơi không phúc hậu.

“Đưa đây.”

Lăng Vân vươn tay về phía Mục Thu Hàm.

“Cái gì?”

Mục Thu Hàm nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên là vàng.”

Lăng Vân khinh thường liếc mắt nhìn Mục Thu Hàm một cái.

“Chẳng lẽ ngươi muốn từ giữa kiếm lời đút túi riêng?”