Chương 2: Chết ba lần (1997)

Vậy giờ phút này có nên tin tưởng mẫu thân không?

Dung Nhi nhìn chằm chằm viên thuốc nhỏ trong tay. Trước khi đi mẫu thân đã cho nàng một túi thuốc, nói là có thể giúp nàng vượt qua được kỳ phát tác của kỳ động dục.

Núʍ ѵú căng lên sưng tấy, cọ vào quần áo khiến Diệu Nguyệt không nhịn được thở dốc, đưa tay sờ soạng xuống thân dưới, miệng huyệt cơ khát khó nhịn còn đang phun ra nước. Cái gọi là kỳ động dục, hóa ra là như này.

Diệu Nguyệt lựa chọn tin tưởng mẫu thân một lần, uống viên thuốc bà đưa.

Nàng cuộn tròn mình lại, cố gắng kiềm chế từng đợt tình triều đang dâng lên, nàng thử điều động nội lực, nhưng đan điền lại không có chút sức lực nào, Diệu Nguyệt tuyệt vọng thở hổn hển, nàng cố gắng không cọ xát hai chân nhưng lại không cách nào bỏ qua được dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy ra càng lúc càng nhiều.

Mẫu thân lừa nàng, đây không phải thuốc áp chế kỳ động dục, đây là độc Tình Hoa.

Độc Tình Hoa là xuân dược được bào chế bởi các đệ tử nữ tu luyện tâm pháp dục, thông thường trong vòng mười hai canh giờ không giao hợp thì sẽ chết, nhưng mẫu thân Diệu Nguyệt là hái hoa tặc danh chấn giang hồ, thuốc bà đưa sẽ không bao giờ là mười hai canh giờ.

Diệu Nguyệt tuyệt vọng nhận thức được sự thật này.

Nơi này không nên ở lâu, nàng phải tìm một chỗ để tắm nước lạnh, lúc này cả người nàng nóng đến mức muốn lên men. Vừa mới nghĩ như vậy, nàng đã nghe được tiếng bước chân, gió đêm thổi tới mang theo mùi máu tươi, Diệu Nguyệt cả kinh mở to hai mắt, trong rừng nhiều cây như vậy, đừng có chọn cái cây này của nàng đấy! Nhưng đời không như mơ, người kia rõ ràng không đi nổi nữa, nằm xuống dưới gốc cây nàng đang trốn, đau đớn rêи ɾỉ.

Diệu Nguyệt lúc này đã là tượng đất qua sông không thể tự bảo vệ nổi bản thân mình, lại còn cơn ngứa ngáy đang chạy đến bụng dưới nàng, Diệu Nguyệt cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ đang theo chân nàng chảy xuống tới mũi chân. Nàng che mặt lại, phải làm sao bây giờ?

Diệu Nguyệt nằm trên cây, yên lặng cảm nhận thân thể mình đang biến hóa. Mới đầu chỉ là trướng đau, hiện tại đã phát triển thành tứ chi đều bị lửa thiêu đau đớn, nàng ngay cả kêu đau cũng không kêu nổi, toàn thân không có một chút sức lực.

Nam nhân ngồi dưới gốc cây cũng im lặng.

Diệu Nguyệt cho rằng hắn đã chết, đánh bạo nhảy từ trên cây xuống, chân nàng mềm nhũn đứng không vững, nam nhân đang nhắm mắt im lặng đột nhiên nhảy dựng lên, vung kiếm về phía nàng, kiếm tới quá nhanh, tia sáng lạnh lóe lên, Diệu Nguyệt ôm lấy cổ họng mình, đôi mắt trừng lớn, chỉ thấy ánh mắt kinh ngạc của nam nhân kia.

Hắn sửng sốt hỏi, “Ngươi là ai?”

Ta còn muốn hỏi ngươi là ai đấy… Diệu Nguyệt không hỏi được nữa, nàng ôm lấy cổ họng ngã xuống vũng máu.

Nửa đầu cuộc đời Diệu Nguyệt lướt qua như một màn kịch, Cung chủ từ ái, sư tỷ mạnh miệng mềm lòng, sư thúc đã một đống tuổi còn không đứng đắn, mẫu thân… lừa nữ nhi ruột của mình uống độc Tình Hoa, còn có nam tử trước mặt, khuôn mặt hắn giống hệt trong giấc mộng, giống hệt bức chân dung trong tay chủ sạp hàng… Lan Đề, ngươi là Lan Đề của sơn trang Đan Phong.

Diệu Nguyệt nghe thấy một già một trẻ đang nói chuyện.

“Sai rồi, sai mất rồi!”

“Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ?”

Diệu Nguyệt phát hiện bản thân đang mặc y phục màu trắng đứng bên bờ sông, trên sông treo đèn hoa sen màu lam, bên cạnh là một già một trẻ đang đứng. Ông già tóc trắng mặc y phục màu đỏ, đứa nhỏ bên cạnh thắt hai bím tóc, vẫn còn là một đứa trẻ. Đứa trẻ chắp tay cúi đầu trước nàng, “Duyên chủ, là chúng ta đã sai rồi.”

Ông già cũng xấu hổ vân vê bộ râu, “Khi lão phu dệt lưới nhân duyên cho nhân gian, không cẩn thận dệt nhân duyên của ngươi thành nút chết. Chỉ là nút chết đã thắt chặt, lão phu không sửa nổi. Ngươi và lương duyên của ngươi hiện tại đã thắt thành nút chết, chỉ khi hai người các ngươi tu thành chính quả thì lưới nhân duyên của ta mới có thể vận chuyển bình thường.”

Diệu Nguyệt một chữ cũng nghe không hiểu.

“Cái gọi là viên mãn, chính là bây giờ đưa ngươi trở lại nhân gian, trên đầu lương duyên của ngươi sẽ có một cái cân, chờ đến khi cái cân đầy, hai người các ngươi sẽ tu thành chính quả. Nếu không đầy, thì đó là lỗi của Nguyệt Lão ta đã khiến lưới nhân duyên bị rối loạn, mà duyên chủ ngươi cũng sẽ không thể tiến vào luân hồi. Duyên chủ à, trở lại nhân gian đi, lương duyên của ngươi vẫn đang ở chỗ cũ chờ ngươi.”

Diệu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, ánh sáng trắng trước mắt đã trở nên sáng ngời, nàng lại trở về cái đêm khô nóng kia, vẫn đang nằm trên cành cây. Diệu Nguyệt cúi xuống nhìn dưới gốc cây, nam tử vẫn đang nằm dưới gốc cây không nhúc nhích.

Khác với ban nãy là lúc này trên đầu nam tử xuất hiện một cái cân phát sáng. Kim đồng hồ của cái cân vẫn không nhúc nhích, hướng nó chỉ hình như là 0.

Diệu Nguyệt không hiểu, lại có tiếng người nói chuyện bên tai nàng, “Duyên chủ, chờ đến khi kim chỉ đến đầu bên kia, nhất định sẽ viên mãn, nút chết được hóa giải, tu đến chính duyên, công đức viên mãn.” Diệu Nguyệt lắc đầu, đối với lần chết đầu tiên bị ám ảnh tâm lý, nàng không dám đến gần nam nhân nằm dưới gốc cây.

Nàng điều động sức lực toàn thân, thi triển khinh công, xuyên qua rừng cây, quay đi không ngoảnh lại. Đêm nay toàn chuyện lạ, nàng nên rời đi trước thì tốt hơn.

Diệu Nguyệt chạy được chừng ba dặm thì cạn kiệt sức lực, lúc nam nhân kia gϊếŧ nàng có liếc mắt nhìn nàng một cái, bây giờ nhớ lại vẫn lạnh thấu xương. Nam tử kia là ai – a, nàng nhớ ra rồi, đôi mắt phượng và đôi môi mỏng đó, giống hệt với thiếu trang chủ Lan Đề của sơn trang Đan Phong.

Diệu Nguyệt lại nhớ tới giấc mộng xuân ở trên cây của nàng, ông lão kia tự xưng là Nguyệt Lão, tất cả những điều này đối với nàng quá mức khó tin. Tiếng gió thổi xào xạc, du͙© vọиɠ trong cơ thể vẫn đang tra tấn nàng, Diệu Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, yếu ớt dựa vào một thân cây ngồi xuống.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều quá mệt mỏi, nàng lại nhắm mắt lại, ngất đi. Cho đến khi tiếng móng ngựa và tiếng la hét đánh thức nàng, lúc này chạy không còn kịp nữa rồi.

Một đám người ngựa vây quanh nàng, Diệu Nguyệt sợ hãi dựa vào thân cây đứng lên. Kỳ động dục hại nàng đến đứng còn không vững.

Nam nhân trung niên dẫn đầu cũng có đôi môi mỏng, bộ râu dài, thanh kiếm trong tay lạnh lùng kề lên cổ Diệu Nguyệt, người bên cạnh lấy ra một bức chân dung, trên bức chân dung là khuôn mặt của Lan Đề. Diệu Nguyệt biết mình đυ.ng phải người của sơn trang Đan Phong rồi. Sơn trang Đan Phong hiện giờ đang nội loạn, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến khí thế của thế gia nhiều đời làm võ lâm minh chủ. Nếu nam tử trung niên muốn gϊếŧ một người không có sức lực đang trong kỳ động dục như Diệu Nguyệt thì không có chuyện gì có thể dễ dàng hơn nữa.

“Từng nhìn thấy hắn chưa?”

Diệu Nguyệt phát run, lắc đầu, “Chưa từng thấy.”

Nam tử trung niên nói, “Vô dụng, gϊếŧ.”

Ánh sáng trắng lóe lên, Diệu Nguyệt lại lần nữa nhìn thấy một già một trẻ kia. Ông già thở dài, vung phất trần lên, “Duyên chủ, lão phu chưa từng lừa gạt ngươi.”

Lại trở về cành cây cũ, Diệu Nguyệt trừng mắt, trốn nữa không? Có chứ, phải chạy trốn đến nơi xa hơn, cách người nhà họ Lan càng xa càng tốt.

Lần này, Diệu Nguyệt chạy năm dặm, đã chạy đến đồng ruộng thôn xóm, nhưng vẫn vì thể lực không đủ mà ngã xuống bên bờ ruộng, khi tỉnh lại vẫn đυ.ng phải người của sơn trang Đan Phong. Trước mắt Diệu Nguyệt như tối sầm lại, nam nhân trung niên vẫn rút kiếm ra, hỏi nàng có nhìn thấy Lan Đề không, Diệu Nguyệt nhớ đến lần trước nói chưa từng nhìn thấy nên bị gϊếŧ, lần này lựa chọn nói đã từng nhìn thấy.

Diệu Nguyệt cắn môi, “Đã nhìn thấy. Đi năm dặm về phía tây, có một khu rừng, ta nhìn thấy hắn ở đó.”

Nam tử trung niên cười dữ tợn, “Được.”

“Tinh Sinh, diệt khẩu đi.”

Ánh sáng trắng quen thuộc lại tới nữa. Ông già không còn ở đó, đứa trẻ ngồi khoanh chân bên bờ chờ nàng. Diệu Nguyệt ôm chặt lấy cổ mình, vẫn còn hết hồn hết vía, nàng hỏi đứa trẻ, “Đây là đâu, các ngươi rốt cuộc là ai?”

Đứa trẻ chắp tay cúi đầu với nàng, “Duyên chủ, tiểu đạo là đồng tử của Nguyệt Lão. Nguyệt Lão cai quản nhân duyên trời đất, tự mình dệt nên lưới nhân duyên cho các đôi tình nhân. Trăm ngàn năm nay chưa từng sai lầm, nhưng ngày hôm đó ông vô ý thắt nhầm một nút, vội vàng lôi kéo bên trong, kết quả lại thành nút chết. Duyên chủ, ngươi và lương duyên của ngươi gặp nhau, hoặc là ngươi chết ta sống, hoặc là cả hai cùng mất mạng. Nếu không cởi bỏ nút chết này, thì những mạng người khác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tuy cởi chuông cần tìm người buộc chuông, nhưng tiểu đạo và Nguyệt Lão không ở nhân gian, chuyện ở nhân gian chỉ có thể nhờ ngươi tới giải quyết.”

Diệu Nguyệt dần dần hiểu ra, “Vậy tại sao không bảo Lan Đề kia tới giải.”

Lương duyên của nàng hiển nhiên chính là Lan Đề.

Đứa trẻ thắc mắc, “Duyên chủ, nhưng lúc ấy là ngươi muốn sống, còn hắn muốn chết mà?”

“Chỉ có người muốn sống mới tìm mọi cách để cởi nút chết, còn người muốn chết chỉ tìm cách để rơi xuống vực sâu.”

Đứa trẻ nói cho Diệu Nguyệt biết kế tiếp nàng phải làm cái gì.

Cuối cùng Diệu Nguyệt cũng hiểu được, nhiệm vụ của nàng chính là làm cho Lan Đề yêu nàng. Nhưng giờ phút này nàng không có hảo cảm với Lan Đề, hơn nữa còn bởi vì hắn mà đã chết tận ba lần, bây giờ nàng lại phải quay lại gặp gỡ hắn, cố gắng kéo giá trị hảo cảm của hắn đối với nàng, tích lũy từ 0 đến 100.

Đứa trẻ không đợi nàng phản ứng liền vung phất trần, đưa nàng trở về.

Dưới ánh trăng đầu cành, Diệu Nguyệt lại lần nữa trở về nhân gian.