Chương 19: Truy Bắt

Đường Chính Phong bị dã man họ Trương cùng xấu xa họ Địch thay nhau quần lên vật xuống, khiến tinh thần rõ ràng cực tốt cũng mệt mỏi ngất đi.

May mắn trước khi hoàn toàn bất tỉnh, y đã kịp để lại tín hiệu cho Mộ Dung Du Nhiên, sau đó ngủ một giấc bốn ngày năm đêm.

Nghịch kinh mạch sử dụng Tu La Tiếu cùng việc cậy mạnh chống đỡ hơi tàn trong thời gian dài đã khiến nội lực của Đường Chính Phong xói mòn không còn một mảnh. Tuy ngủ không phải biện pháp nhanh nhất hồi phục nội công nhưng lại là biện pháp an toàn nhất.

Trong thời gian Đường Chính Phong nghỉ ngơi Địch Nghiêm Sư chẳng hề nhàn rỗi. Địch gia trưởng tử Địch thiếu chủ mặc kệ danh tiếng bên ngoài có bao nhiêu phóng túng bất kham khi quay đầu về vẫn phải hoàn thành đầy đủ trách nhiệm và nghĩa vụ với dòng họ.

Do đảm bảo an toàn, Địch Nghiêm Sư giờ không thể rời Đường Chính Phong nửa bước, nhưng ba tháng nữa đại hội Ngân Sơn khai mạc, công tác chuẩn bị há có thể gián đoạn. Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc quyết định mượn xú danh sẵn có, khẩn cấp gửi về cho thuộc hạ một bức thư sến súa:

“Bổn thiếu chủ nay đã vướng phải lưới tình thế nhưng nàng cứ tựa như bóng trăng kiêu sa vậy, ngay trước mặt lại không cách nào hái tới. Ta chỉ có thể ngày đêm canh giữ nơi đây, chờ nàng một lần quay đầu. Biết đâu trong biển người, chúng ta bắt giữ lấy trái tim nhau...”

“....Tình cảm cùng công việc đều không thể lỡ dở, vậy nên mau mau cho người đem văn kiện giấy tờ cần xử lý đến cho bổn thiếu chủ ở hoa lâu Chụt Chụt Chụt phía tây nam Lý Châu. À quên, nhất định không được để lộ việc này cho mấy thiếu phu nhân cùng tiểu thư nghe chưa!!”

Bọn thuộc hạ sau khi đọc xong tín mặt đều hiện lên ba chữ: Biết ngay mà! Trong đầu không ngừng khinh bỉ thiếu chủ nhà mình, ngoài mặt vẫn an ủi nhau nói:

“May mắn, thiếu chủ tuy da^ʍ mà tỉnh. Ít nhất vẫn nhớ được công tác.”

----------

Để đảm bảo cái cớ càng thêm thuyết phục, Địch Nghiêm Sư tự chủ trương chuyển đến một gian nhà biệt lập trong lầu xanh nổi tiếng nhất Lý Châu. Vậy nên ngay khi Đường Chính Phong vừa mở mắt tỉnh dậy, hắn thiếu điều lần nữa hôn mê ngất đi.

Chỉ thấy trước mặt trải đầy họa đồ dâʍ ɭσạи, trên giường chăn chiếu đều lộ một cỗ màu sắc nɧu͙© ɖu͙©, trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt nị. Ngay khi Đường Chính Phong tưởng đây đã là cực hạn tục tằng, ngoài cửa bỗng vang lên âm thanh như oanh như yến.

“Nha nha, người ta còn chưa đã, người ta còn muốn.”

“Oanh Oanh muốn cái gì nói rõ ràng đi, ta nghe không hiểu?”

“Đáng chết, mới không nói đâu người ta xấu hổ nha~”

...........

Đường Chính Phong đơ ra vài giây, không tự chủ nghĩ: Cái gì còn chưa đã đâu?

“Oanh Oanh hảo tham lam~ Muội muốn vắt khô Lý đại ca sao~”

“Tại Lý đại ca vừa nãy chỉ lo chơi với tỷ mà bỏ mặc Oanh Oanh, nên Oanh Oanh giận~”

.......

Chưa ăn thịt heo cũng đâu có nghĩa không thấy qua heo chạy, nếu đến phân nhượng này Đường Chính Phong còn không rõ thì hắn sống ba mươi chín năm bằng uổng đi!

“Tốt đều đừng xảo, ngày mai ta đền bù.”

Địch Nghiêm Sư ngọt ngào dỗ dành, hắn đợi cho hai vị cô nương kia đi xa, quan sát xung quanh cũng không còn người, mới đưa tay cẩn thận đẩy ra cửa phòng.

“Tiền bối đã tỉnh.” Địch Nghiêm Sư mừng rỡ bước tới.

Chẳng ngờ chưa kịp để Địch Nghiêm Sư nói hết câu Đường Chính Phong đã bất chợt cắt ngang bằng một tràng nôn khan. Y gập người lại giống như đào móc phế phổi mà nôn, nhưng bởi thời gian dài hôn mê Địch Nghiêm Sư chỉ cho y uống thuốc duy trì, khiến Đường Chính Phong cả nước cũng nôn không ra.

Địch Nghiêm Sư đầu tiên là sững người, vừa phản ứng kịp liền hai ba bước chạy lên ý đồ vỗ lưng thuận khí giúp Đường Chính Phong, ai ngờ tay hắn một chụp liền chụp khoảng không.

Đường Chính Phong dù là thời điểm nào đều sống không uổng tên họ, kể cả cơ thể y do thời gian dài chưa hoạt động mà bị bủn rủn mềm oặt, nhưng đến lúc cần vẫn có thể chớp mắt linh hoạt tránh thoát, thật khiến người muốn thán phục trầm trồ:

“Hảo bộ pháp!”

“..Quá khen..” Đường Chính Phong ngượng ngùng đáp, y cũng hiểu bản năng phản xạ của mình hết sức bất lịch sự.

Địch Nghiêm Sư bấy giờ mới nhớ hành vi của Đường Chính Phong không hợp lẽ liền hỏi:

“Tiền bối vẫn thấy khó chịu sao? Để ta đi gọi Trương đại phu.”

Đường Chính Phong lắc đầu:

“Không cần vội, thói cũ tái phát thôi.”

Địch Nghiêm Sư biết điều không truy sâu, dù sao trong lòng mỗi người đều có bí mật, hắn có y tất nhiên cũng có, hắn không muốn chia sẻ y lại nào muốn rêu rao.

“Cũng gần đến giờ cơm trưa, chi bằng chúng ta ra ngoài ăn rồi đến chỗ Trương đại phu. Tiền bối thấy sao?”

Nguyên do khiến Đường Chính Phong khó chịu Địch Nghiêm Sư đoán không hết mười phần thì cũng nắm chắc sáu bảy phần, vậy nên hắn trước tiên đề nghị đổi địa điểm, thông thoáng không khí.

Đường Chính Phong tất nhiên vừa lòng:

“Được, đi thôi.”

Địch Nghiêm Sư mở một cánh cửa khác, lối đi biệt lập dẫn thẳng ra khỏi kỹ viện. Cả đoạn đường đều không phải chứng kiến cảnh tượng làm người ta buồn nôn, Đường Chính Phong tự nhiên hòa hoãn lại tinh thần. Y hỏi thăm thời gian, dự kiến Mộ Dung Du Nhiên có thể tối nay mới đến nên tâm tình càng thêm thả lỏng cùng Địch Nghiêm Sư đi dùng cơm.

-----------

Lý Châu nằm giữa Hoài Ấp Lộ Ấp hai vùng giáp biển nên nguyên liệu mà người dân ở đây thường sử dụng chủ yếu là hải sản.

Đường Chính Phong giống như mặt bằng chung giang hồ nhân sĩ, không phải người quá đặt trọng ăn uống. Thế nhưng nề hà y vốn là Ngộ Long đại đệ tử, đãi ngộ nếu không phải hạng nhất thì cũng hạng nhì, bình thường đều bị tống những món đại bổ đại cầu kỳ, lưỡi đã ngán phát sợ.



Địch Nghiêm Sư hỏi qua ý kiến Đường Chính Phong thấy y không kiêng ăn nhưng đặc biệt tránh những món nghe tên đã thấy phức tạp, liền đoán được trong đấy vài phần nguyên do.

“Ngày thường tiền bối hẳn bị nuôi như heo đi.” Địch Nghiêm Sư cợt nhả cười: “Vậy để ta giới thiệu cho tiền bối vài món thanh đạm, đảm bảo hài lòng.”

Cách nói năng vô lễ của họ Địch Đường Chính Phong nghe đã thành quen, y tự động coi như gió thoảng bên tai mà cầm lên đũa tập trung tinh thần dùng bữa, bằng nấy ngày không ăn uống có cảm giác đói khát là lẽ thường.

Địch Nghiêm Sư như trước tiêu sái phong tư, gọi một bàn ăn gọi một vò rượu lấy một ấm trà. Rượu là hắn dùng, trà cho Đường Chính Phong, bàn ăn lại không thừa không thiếu, đều dễ tiêu hóa mà có riêng đặc sắc. Cách làm của hắn ngoài ý muốn hợp Đường Chính Phong, vậy nên hai người bắt đầu câu được câu không nổi lên chuyện trò.

Không thể phủ nhận chỉ cần Địch thiếu chủ muốn, hắn có thể hấp dẫn bất kỳ ai.

Cửa quán ăn bỗng nhiên xao động, một nhóm thanh niên thiếu nữ bước vào, người dẫn đầu Đường Chính Phong hết sức quen thuộc.

“Kia là sư đệ đồng môn của ta, Dương Khiết.” Đường Chính Phong mấp máy môi.

Địch Nghiêm Sư thản nhiên đảo mắt, nhẹ nói: “Phong thái rất oai hùng. Tinh anh cao thủ?”

Đường Chính Phong gật đầu “Đồ đệ ruột của tứ trưởng lão Vu Xương.”

“Cùng tiền bối quan hệ thế nào?”

“Vu trưởng lão đối ta tương đối chiếu cố. Dương sư đệ cùng ta chi giao không tệ.”

Đường Chính Phong trong mắt người đời nay và trăm năm về sau thường được hình dung bằng những từ như lãnh đạm lạnh lùng, cao ngạo bất nhiễm bụi trần... thế nhưng tất cả đều là những lời thổi phồng.

Do trời sinh tính cách đặc thù, Đường Chính Phong đối ngoại giới không nhiều quan tâm hứng thú. Cảm xúc mãnh liệt của y chỉ xuất hiện ở sự cố chấp đối võ thuật, và lòng biết ơn đối Đường Dật. Tuy vậy do thời gian dài rèn giũa, y hiểu hơn đạo lý đối nhân xử thế, thói quen hơn lòng người ấm lạnh, tuy vẫn như cũ không dư thừa tình cảm nhưng chẳng phải như người ta thường truyền tai nhau là trái tim sắt đá.

Ít nhất đối sự quan tâm của Vu Xương và Dương Khiết, Đường Chính Phong vẫn luôn ghi nhận trong lòng.

Địch Nghiêm Sư cảm thấy vị đại đệ tử Ngộ Long này so với miêu tả của người giang hồ sống động mà thú vị hơn nhiều lắm. Nếu không phải giữa hai người có một tầng quan hệ gia ân và báo ân mà nói thật muốn cùng y ngang hàng đối ẩm luận sự đời. Thấy Địch Nghiêm Sư hướng mình ánh mắt có điểm kỳ quái, Đường Chính Phong không khỏi cảnh giác lên:

“Ngươi nhìn cái gì?”

“Nhìn tiền bối a.” Địch Nghiêm Sư thản nhiên đáp.

“Có gì đáng xem.” Đường Chính Phong hất màn thưa trên mũ, học Địch Nghiêm Sư điệu bộ đáp trả.

Vì phương tiện an toàn Đường Chính Phong khi ra đường đã đội đấu lạp*, đối nhân sĩ giang hồ thích chơi bí ẩn mà nói phong cách này cũng không mới lạ.

(*mũ rộng vành có vải thưa trùm quanh.)

Địch Nghiêm Sư bị thái độ của Đường Chính Phong chọc cho cười lớn, bất giác nổi lên hứng trêu đùa.

“Ta vừa nghĩ ra cách rất hay, giúp tiền bối thuận lợi che giấu thân phận, ta cũng tiện tay nhặt được thanh nhàn ngày.”

“Cách gì?” Đường Chính Phong một bên thổi nguội canh, một bên thuận miệng hỏi.

Địch Nghiêm Sư chưa vội đáp, hắn vừa vặn xoay cổ tay, chỉ thấy loáng cái thanh tiểu đao trước còn nằm bên hông nay đã ra khỏi vỏ.

Động tác của hắn cực nhanh cực chuẩn làm người liên tưởng đến cảnh chim bói cá săn mồi, một cái đập cánh một vật hy sinh, chuẩn đến không dư thừa nửa nhịp nhanh đến khiến người ngỡ ngàng.

Đường Chính Phong lông mi khẽ rung, trong phút chốc cũng bị thao tác của họ Địch làm cho mê mẩn, khiến y phản ứng không kịp hành vi tiếp theo của hắn.

Địch Nghiêm Sư dùng mũi đao khơi lên cằm Đường Chính Phong, tư thái mười phần lưu manh ngả ngớn:

“Tiền bối giả làm tân nương tử của ta, ta danh chính môn thuận rước ngài về Khuê Quốc.”

“Khụ...khụ..” Đường Chính Phong run tay ôm miệng ho, ngại bất nhã mà không thể nhổ canh ra. Kể từ khi gặp Địch Nghiêm Sư, y đã chẳng thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu bị sặc.

Địch Nghiêm Sư rung đùi ngồi đối diện tỏ vẻ khuyên nhủ:

“Chớ nóng lòng còn sớm đâu~”

“Hỗn hào!” Đường Chính Phong khẽ quát một tiếng, lập tức nhấc chân cùng Địch Nghiêm Sư triền đấu dưới bàn.

Địch Nghiêm Sư một bên né tránh công kích một bên tiếp tục đùa dai:

“Ta nhất định sẽ cho mười voi rước kiệu, dùng một trăm tuấn mã chở đồ cưới! Khiến hai trăm đồng nam đồng nữ rải hoa! Mời toàn thể võ lâm nhân sĩ đến ăn tiệc bảy ngày bảy đêm! Tổ chức một hồi hôn lễ linh đình nhất từ trước đến nay cho xứng với tên tuổi tiền bối!”

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Đường Chính Phong nghiến răng rất có xúc động rút kiếm khỏi vỏ.

Vậy là tại góc khuất quán ăn diễn ra một hồi rầm rầm bang bang.

----------

Một ngày sau khi điều tra, Đinh Hằng đã thành công lần ra vết tích đàn ngựa Đường Chính Phong sử dụng để đánh lạc hướng bọn người Khương Nghị.

Đàn ngựa tổng cộng gần năm mươi con. Bảy bị lấy từ một địa chủ phía bắc Trấn Tả Giang, mười một con đánh cắp gần khu chăn nuôi bờ sông Giang Thảo, mười ba cướp của trang trại ngựa giống Trấn Hữu Giang, tám con đến từ huyện Phú La và chín con ngay sát biên giới Hoài Ấp.

Những vụ trộm ngựa này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ thế nhưng đối tượng bị mất trộm đều im hơi lặng tiếng lạ thường. Nếu chẳng phải Đinh Hằng chủ động kéo đến điều tra khéo chừng hàng xóm đều không biết nhà bên cạnh mình mất ngựa. Càng kỳ lạ hơn nữa khi ông chủ năm nhà đồng loạt vắng mặt, hỏi gia nhân người thân cận cũng chỉ nhận được câu trả lời mù mờ.

“Ông ấy cầm một phong tín sửa soạn quần áo rồi đi. Miệng nói là đi đòi tiền chứ không rõ cụ thể ở đâu.”

“Tiểu nhân chỉ được nghe dặn dò là tuyệt đối không thể lộ chuyện mất ngựa tuyệt đối không được báo quan phủ.”

“Ông chủ bảo chuyện quan trọng không đích thân giải quyết không được.”



“Nội dung phong tín thì ngoại trừ phu quân chưa có cá nhân khác xem qua cả.”

............

“Đường Chính Phong đã tìm cách truyền tin như vậy.” Đinh Hằng trở về cùng bọn Vu Xương báo cáo, một lời vừa ra khiến không khí càng trở nên căng thẳng.

“Đã gần hai ngày trôi qua mà người của ta chốt tại biên giới vẫn chưa phát hiện bóng dáng Đường Chính Phong.” Lê Hạnh vào đề, lo lắng nói: “Có khi nào mục đích của hắn không phải là vượt biên?”

Uyển Chi Xuân vội gắt “Không vượt biên tại Hoài Ấp thì chắc chắn là đi Lộ Ấp. Bên đấy chúng ta có người không?”

“Bên đấy có quan phủ quản lý, muội không phải lo.” Vu Xương trầm ngâm vuốt râu ngẩng mặt phân phó Đinh Hằng “A Hằng, gọi Dương Khiết về đây.”

“Vu trưởng lão xin chớ vội vàng.” Lương Cẩn lên tiếng ngăn cản “Rất có thể Đường Chính Phong chỉ quanh quẩn ẩn nấp đâu đây, chờ chúng ta lơ là phân tán là hành động.”

“A Cẩn nói không sai, Đường Chính Phong rất khôn ngoan. Hắn có khả năng sắp xếp bẫy rập ngay dưới mí mắt chúng ta thì cớ gì không ẩn thân trốn tránh được chứ.” Khương Nghị tán đồng nói.

“Nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục ứ dồn một chỗ.” Đinh Hằng lên tiếng: “Thời gian càng dài nguy cơ càng cao.”

Uyển Chi Xuân cũng hiểu khó khăn đưa mắt nhìn về phía Vu Xương ý hỏi:

“Tứ sư huynh, vậy giờ làm thế nào?”

Vu Xương trấn an đáp:

“Đừng nghĩ nhiều, trước hết ta chỉ cần một mình Dương Khiết về thôi, ta có chuyện muốn hỏi nó.”

Sau lại cùng Đinh Hằng đạo:

“A Hằng ngươi tra thật kỹ cho ta năm người kia đang đi đâu, càng nhanh càng tốt.”

“Rõ.” Đinh Hằng chắp tay.

“Nhớ chú trọng những điều này.” Vu Xương kéo tay Đinh Hằng ghé đầu nói nhỏ vào tai hắn.

Đinh Hằng đi rồi, một canh giờ sau đã thấy Dương Khiết phong trần chạy đến, hắn cùng bọn người Vu Xương qua loa chào hỏi liền thẳng vào vấn đề chính:

“Sư phụ! Trong mấy cái tên người đưa cho con đúng là có một kẻ vẫn cùng đại sư huynh thỉnh thoảng viết thư qua lại.”

“Ai?”

“Hồn Nhiên Công Tử, Mộ Dung Du Nhiên.”

Vu Xương trong đầu đã có phỏng đoán vừa nghe vậy lập tức ra lệnh:

“Được rồi. Thế thì trước hết cần theo dõi chặt chẽ hành động của Mộ Dung Du Nhiên. Đường Chính Phong rất có thể sẽ tìm cách cùng y liên lạc. Sau phải càng thêm siết chặt canh phòng vùng biên giới, dù gì đi nữa mục đích cuối cùng của hắn vẫn là vượt biên.”

“Mặt khác liên hệ cùng quan phủ trong các quận thành quanh đây tăng cường kiểm tra chứng minh hộ tịch của những người muốn xuất nhập. Cài nhân thủ ở y quán, khách điếm. Chia tốp nhỏ rà xoát các quận huyện lân cận Hoài Ấp, Lộ Ấp, rất có thể Đường Chính Phong đang ẩn núp ở đấy.”

“Tại sao không phải là Điền Châu?” Uyển Chi Xuân nghi vấn.

“Bởi Đường Chính Phong dù gì cũng mang thương tích trong người, không thể di chuyển nhanh như vậy.” Khương Nghị giải thích, Lương Cẩn bổ sung:

“Nhiều khả năng Đường Chính Phong sẽ khiến Mộ Dung Du Nhiên tự mình đến đây đón hắn.”

“Có tin báo rằng Mộ Dung Du Nhiên vẫn đang làm khách ở Tề phủ. Năm ngày nữa Tề gia bắt đầu mở cửa trưng bày hàng mẫu.” Lê Hạnh thông báo.

“Nhớ chú ý xem có ai từ ngoài muốn vào đưa tin cho Mộ Dung Du Nhiên không.” Vu Xương chỉ thị: “Nếu có nhất định phải bắt được trước khi Mộ Dung Du Nhiên biết. Tốt nhất là tránh để mọi chuyện với y có quan hệ, dù sao nếu muốn cùng công tử Mộ Dung đối đầu chúng ta phải đưa ra rất nhiều lý do thỏa đáng.”

“Có gì không đưa được chứ?! Đường Chính Phong cái tên sát nhân bại hoại_” Uyển Chi Xuân bất bình hô.

“Im ngay! Đều chưa có kết luận chính thức mà muội đã muốn bôi tro trát trấu vào mặt bổn phái, định vạch áo cho người xem lưng hả?!”

Vu Xương cả giận quát. Ông bình thường vẫn rất ôn hòa, một khi nghiêm nghị thì thật khiến người kính sợ.

Uyển Chi Xuân cũng hiểu bản thân lỡ dại liền ngậm miệng không lên tiếng.

Cuộc họp bàn sau đó nhanh chóng kết thúc, cũng dẫn đến việc Dương Khiết cùng một số Ngộ Long đồ đệ xuất hiện ở Lý Châu lúc này.

-----------

Dương Khiết và vài vị sư đệ sư muội vừa phong trần đến Lý Châu, cả bọn đều tôn thờ tiêu chí có thực mới vực được đạo nên trước hết liền ưu tiên cho việc ăn cơm.

Thế nhưng thật chẳng hiểu hắn may mắn hay bất hạnh, chưa chi đã cùng Đường Chính Phong giáp mặt.

Dương Khiết đối Đường Chính Phong ngưỡng mộ có thừa, ngày thường chỉ hận không thể cầm bút chạy sau mông đại sư huynh, cầm kiếm cắm trước nhà đại sư huynh, cầm đồ ăn ngồi đối diện đại sư huynh. Nhìn Đường Chính Phong đánh võ nghe Đường Chính Phong chỉ dạy đã thành trí thú của Dương Khiết.

Vậy nên dù Đường Chính Phong có đội đấu lạp xuất hiện Dương Khiết vẫn ngờ ngợ nhìn trúng y.

Nhưng ngờ ngợ là ngờ ngợ, Dương Khiết đương băn khoăn tìm lý do lừa sư đệ sư muội nhóm đi chỗ khác để mình lên thăm dò cho rõ, thì Địch Nghiêm Sư cùng Đường Chính Phong bắt đầu sảo lên.

Chẳng phải quá ồn ào, cũng chẳng hề áp dụng cái gì kỹ thuật.

Đấu chân dưới bàn? Dương Khiết há mồm trợn mắt sau lắc đầu quay đi- Nhầm người rồi, hành vi trẻ con như vậy đại sư huynh sao có thể làm chứ.