Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

- Các vị không tin, có thể kiểm tra mười hai yếu huyệt sau lưng lão ta, Cửu chỉ thần bộ Hồ Thập Tứ tằng khống chế lão ta, để lại vết ngón tay... Đường gia Đường Bằng cũng từng quyết chiến với bọn chúng, mọi người có thể hiểu bọn họ!

Tiêu Thu Thủy nói những lời này kỳ thực cũng chẳng hề chắc chắn, khi Hồ Thập Tứ khống chế Khuất Hàn Sơn có lưu lại dấu vết hay không thì không thể biết được, nhưng hắn biết nói như vậy sỡ làm Khuất Hàn Sơn ném chuột sợ vỡ đồ.

Tiêu Thu Thủy tiếp tục nói lớn:

- Lão Khang Xuất Ngư này là Vô Danh thần ma của Quyền Lực bang, lão ta gϊếŧ Trương Lâm Ý, Tiêu Đông Quảng và Đường Đại...!

Tiêu Thu Thủy tự biết bản thân tuổi trẻ kém danh, nhưng hắn vẫn phải nói.... Đây có thể sẽ là cơ hội cuối cùng còn được nói trong đời hắn.

- Hoán Hoa kiếm phái đã bị Quyền Lực bang bao vây, chúng tôi hiểm tử hoàn sinh chạy trốn ra ngoài là để báo với người trong thiên hạ chuyện này!

“Xoảng” một tiếng, Khang Xuất Ngư rút kiếm, tức giận quát:

- Tên nhóc này ăn nói lung tung, đáng gϊếŧ!

Một kiếm như mặt trời, đâm ra sáng rực!

Một bóng người chợt lóe lên, chắn trước mặt Tiêu Thu Thủy.

Kiếm của Khang Xuất Ngư lập tức không đâm ra được nữa, vì người đó chính là đại hiệp Lương Đấu.

Lương Đấu chậm rãi nói:

- Để cậu ta nói tiếp.

Máu trong người Tiêu Thu Thủy lại nóng lên, mắt lại sáng lên.... Đại hiệp lương ấu, nguyện ý lắng nghe một tên tiểu tử vô danh như hắn!

Chợt nghe Khuất Hàn Sơn cũng nói:

- Để hắn nói tiếp, xem hắn còn nói được gì nữa.

Khuất Hàn Sơn ở sau lưng Lương Đấu và Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy vẫn có thể cảm thấy trong lời Khuất Hàn Sơn không ngờ vẫn còn mang theo ý cười.

- Những lời này hiển nhiên là Quyền Lực bang sai hắn nói, dùng để chia rẽ chúng ta.

Lương Đấu cũng cười nói:

- Cũng không nhất định là có người dạy cậu ta nói, hy vọng chỉ là hiểu nhầm.

Trái tim Tiêu Thu Thủy lại muốn chìm xuống, chỉ nghe Khuất Hàn Sơn trấn định nói:

- Tên nhóc này không có bằng chứng, không ngờ những lời dối trá như vậy mà hắn cũng có thể nói ra được!

Tiêu Thu Thủy thoáng động linh cơ, chửi lớn:

- Ta có chứng cứ! Ta có chứng cứ! Hồ Thập Tứ ở ngay gần Quế Hoa hiên!

Khang Xuất Ngư tức giận quát:

- Nói láo! Hồ Thập Tứ đã sớm bị bọn ta...!

Còn chưa dứt lời, Lương Đấu và Khuất Hàn Sơn đã đều biến sắc.

Một tiếng rít gió cực kỳ sắc bén đánh thẳng về phía Lương Đấu!

Càng đáng sợ hơn là kiếm quang vô thanh mà tiếng rít mang theo!

Khuất Hàn Sơn đã xuất thủ toàn lực.

Tay trái chưởng, tay phải kiếm, quyết chí phải bất ngờ gϊếŧ chết Lương Đấu!

... Sau lưng Lương Đấu đương nhiên là không có mắt, ông ta đương nhiên cũng không ngờ được Khuất Hàn Sơn thực sự chính là Kiếm vương!

Kiếm vương lại muốn gϊếŧ chết Lương Đấu trước, chỉ có gϊếŧ Lương Đấu mới có thể ổn định đại cục. Trong lòng Khuất Hàn Sơn, Quảng Đông ngũ hổ còn chưa đủ đáng sợ.

... Gϊếŧ Lương Đấu trước!

Một chưởng, một kiếm này, không nghi ngờ gì đã là toàn bộ thực lực của Khuất Hàn Sơn!

Chưởng phong vang lên, Lương Đấu liền đổi hẳn sắc mặt.

Ông ta lập tức phóng lên trước, thần hình cúi xuống, kiếm của Khuất Hàn Sơn đâm vào sau gáy Lương Đấu liền đâm trượt.

Nhưng một chưởng thì vẫn đánh trúng Lương Đấu.

Lương Đấu ngã ra phía trước, người đánh vào cột chống, đình Ngũ Long đổ xuống rầm rầm.

Tiêu Thu Thủy kêu lên thất thanh:

- Lương đại hiệp!

Nhưng lại thấy giữa đám đổ nát tro bụi, đại hiệp Lương Đấu lại đứng dậy một cách thần kỳ.

Khi Lương Đấu đứng lên, Khuất Hàn Sơn toàn thân căng thẳng.

Nhưng lão lập tức phát hiện, Lương Đấu khóe miệng rỉ máu, sắc mặt tím tái, Khuất Hàn Sơn giờ mới thả lỏng ra.

Tiêu Thu Thủy vội chạy tới đỡ Lương Đấu, Lương Đấu thoáng cười khổ:

- Khuất huynh, chưởng pháp thật là lợi hại.

Khuất Hàn Sơn cười lạnh đáp:

- Lương đại hiệp, quả nhiên là nội lực cao cường!

Lương Đấu nhắm mắt cười khổ, Khuất Hàn Sơn hỏi ngược lại:

- Làm sao ngươi biết ta muốn ra tay?!

Lương Đấu từ từ mở mắt ra, đáp:

- Lời ngươi nói.

Ánh mắt Khuất Hàn Sơn co rút lại:

- Lời ta nói!

Lương Đấu không ngờ vẫn có thể cười được:

- Lời ngươi nói.

Khuất Hàn Sơn bật cười:

- Ta không tin lời ta nói sẽ có sơ hở, ta cực kỳ bình tĩnh.

Lương Đấu mỉm cười:

- Chính bởi vì quá bình tĩnh.

Lương Đấu khẽ ngừng một chút rồi tiếp:

- Nếu không phải là ngươi thì cần gì phải bình tĩnh như vậy. Người bị vu oan sẽ luôn cảm thấy có chút tức giận.

Nói xong bỗng ộc ra một ngụm máu. Khuất Hàn Sơn bộc phát sát ý, nghiến răng nói:

- Xem ra ngươi là một kẻ thông minh, giờ thì ta không gϊếŧ ngươi không xong rồi.

Lương Đấu mệt mỏi nói:

- Nếu ta không có một chút thông minh cỏn con đó, chờ chưởng kiếm của ngươi cùng tới mới tránh ra thì ta đã không còn mạng ở đây rồi.

Đoạn đưa tay chậm rãi vỗ vỗ lưng Tiêu Thu Thủy, nói:

- Cậu hộ pháp cho ta, ta phải vận công điều tức.

Tiêu Thu Thủy chợt thấy máu nóng sôi trào, đại hiệp Lương Đấu thì đã ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại.

... Đại hiệp Lương Đấu, vậy mà lại giao cả tính mạng cho hắn như thế!

Hắn! Tiêu Thu Thủy! Tiêu Thu Thủy đến cả võ công còn chưa thành đường riêng!

Khuất Hàn Sơn mỉm cười hung ác:

- Hắn bảo vệ ngươi? Hắn bảo vệ được chính mình đã là tốt lắm rồi.

Lương Đấu vẫn nhắm nghiền hai mắt, phảng phất như căn bản không hề nghe thấy lời lão nói.

Khuất Hàn Sơn cười lạnh:

- Vậy là ngươi đang nhắm mắt chờ chết đây.

Chợt nghe có người nói:

- Ai bảo vậy?!

Một người khác nói:

- Ta bảo không phải.

Lại có một người nói:

- Có chúng ta ở đây, Lương đại hiệp sao lại gặp chuyện gì được?!

Một người khác nói:

- Ngay cả Khuất đại hiệp cũng không thể!

Còn một người cuối cùng nói:

- Cái gì mà Khuất đại hiệp, chỉ có Khuất đánh rắm thôi!

Ánh mắt Khuất Hàn Sơn vụt biến thành lạnh lẽo như mũi kiếm.

Người nói chính là Quảng Đông ngũ hổ.

Sát Tử trừng mắt nhìn Khuất Hàn Sơn, nói:

- Tại Quảng Châu, bọn ta chỉ bội phục hai người, một người là Lương đại hiệp, người còn lại là ngươi.

Ngô Tài tiếp lời::

- Nhưng bây giờ thì chỉ còn lại một người thôi.

Khuất Hàn Sơn đột nhiên cười lớn, cười được một lúc, tiếng cười vụt tắt, nheo mắt hỏi:

- Chẳng lẽ các ngươi không sợ chết sao?

La Hải Ngưu nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn Sơn, ánh mắt lạnh lùng:

- Quảng Đông ngũ hổ bọn ta chưa từng sợ chuyện gì hết!

Phong nữ cười sằng sặc, lại nghiêm mặt nói:

- bọn ta chỉ sự người người nghĩa sĩ, lại giống cái loại bất nhân bất tín bất trung bất nghĩa như ngươi, bọn ta sợ không phải là người!

A Thủy lạnh lùng nói:

- Người bọn ta kính trọng nhất vốn là Lương đại hiệp, không phải ngươi, chỉ cần ngươi dám đυ.ng đến một sợi tóc của Lương đại hiệp và Tiêu Thu Thủy, bọn ta sẽ liều với ngươi!

Khuất Hàn Sơn nổi giận quát:

- Các ngươi há là đối thủ của ta!

A Thủy vung chân đá ra, thanh thế bức người, Khuất Hàn Sơn vội lùi một bước mới tránh được thế công, đang định phản kích thì chợt Quảng Đông ngũ hổ mỗi người xuất ra một chiêu rồi lại kết thành trận thế. Khuất Hàn Sơn nhớ lại lời năm người bọn họ nói:

Trung Quốc nhân hữu quyền đầu, bút mặc dữ chí khí.

Thêm Bình Luận