Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

- Ung học sỹ, từ sau Sử ký có nghiên cứu học vấn cao thâm gì không?

Người đó có vẻ không ngờ trong đại điện có người, thoáng giật mình, lập tức đáp:

- Giờ đọc Hán thư, Sử ký dù sao cũng suy đoán nói bừa là nhiều, không bằng Hán thư là kim thạch chi văn, chính khí chi ngôn, không hổ là pháp chế của nho giả!

Lập tức trừng mắt nhìn Lương Đấu hỏi:

- Sao vậy? Vị danh hiệp Lưỡng Quảng Ngoài xuống giang hồ dạo quanh một vòng rồi lại về tịnh thiền à?

Lương Đấu khẽ cười đáp:

- Về để thính giáo học vấn học sĩ, cùng thiền sư đọc kinh, cãi nhau với Ngọc Tỷ.

Ung học sĩ xua tay, lắc đầu nói:

- Đọc sách à? Đệ có thể phùng bồi! Bây giờ Đại Ấn đang ở dưới bếp làm cơm, Ngọc Tỷ ở bên suối...

Lương Đấu đáp:

- Lúc tới đã gặp rồi.

Đoạn quay sang phía Quảng Châu thập hổ và hòa thượng Đại Đỗ, nói:

- Vị này là đại học sĩ triều đình Ung Hi Vũ, mấy vị này là hỏa hán giang hồ, hào kiệt trong võ lâm.

Mọi người vội vàng đáp lễ, chỉ có thái độ học Ung Hi Vũ là vẫn kiêu ngọa, mọi người cũng chẳng có hứng thú lắm với ông ta. Ung Hi vũ bỗng nói:

- Chư vị xin mời ngồi, đối với cầm khí thiền phật thì lão phu hiểu biết không nhiều, nhưng ngoài đọc sách nhiều một chút thì trà đạo cũng tạm được. Đan hà vốn nổi tiếng với địa hình, trồng trà cũng coi như nổi danh.

Vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một khay trà nho nhỏ:

- Đợi ta đun nước pha trà rồi sẽ luận đạo với chư vị.

Mọi người đương nhiên là chẳng có lòng dạ nào mà nghe cái mớ lý luận thủ cựu của Ung Hi Vũ, nhưng nghe nhắc tới uống trà thì lại mừng rơn.

Kim đao Hồ Phúc đáp:

- Học sĩ đón tiếp nồng hậu, chúng tôi quả thực...

Đinh sắt Lý Hắc bỗng cướp lời:

- Ha! Đúng lúc tôi đang khát!

Sát Tử cũng reo lên:

- Hay quá, ông pha trà, tôi nhất định sẽ uống!

Lương Đấu bật cười, Ung Hi Vũ lại biến sắc. Lương Đấu vốn cũng nhìn loại nho sĩ câu nệ lễ tiết này không vừa mắt, liền mỉm cười ôm quyền nói với mọi người:

- Ta tới nhà bếp bái kiến một người, được rồi, các vị cứ đây, “tiếp” Ung học sĩ uống trà đi.

Mọi người cùng cười vang, luôn miệng nói được. Quảng Đông ngũ hổ còn sợ Ung học sĩ pha trà quá chậm, Triều Dương Phong nữ, Tạp hạc Thi Nguyệt vội vàng đi nhóm lửa, A Thủy bỗng đưa tay giằng lấy trà trong tay Ung học sĩ, uống một hơi hết sạch, một mặt còn lẩm bẩm:

- Chén trà sao bé thế này, chẳng đủ cho bọn ta uống.

Ung học sĩ trợn trừng mắt, làu bàu:

- Đám người này, thực là chà đạp lên trà ngon của ta, ấm quý của ta.

Đại hiệp Lương Đấu quay người đi vào trong nội diện, tiếng cười của Quảng Châu Thập hổ từ từ tắt hẳn.

Ánh mặt trời theo cột chống hắt vào, trong núi rất yên lặng, người của Quyền Lực bang có đuổi tới hay không? Lương Đấu ngẫm nghĩ, ông nghĩ tới bang chủ Quyền Lực bang, trong võ lâm, trên giang hồ người người nghe tới phải biến sắc, tuổi trẻ mà tài nghệ trác tuyệt, Lý Trầm Chu.

Ông đi qua một đoạn hành lang dài, thong thả qua vườn rau, tới một lối cửa tròn, dừng chân trước một căn phòng nhỏ, khói bếp đang từ trong căn phòng đó bay ra.

Lương Đấu khe khẽ gọi:

- Trụ trì.

Bên trong không có tiếng trả lời, nhưng Lương Đấu biết người nấu cơm chắc chắn là Đại Ấn. Chỉ có khi Đại Ấn thiền sư nấu cơm thì khói bếp mới thanh nhã như vậy.

Lương Đấu lại gọi một tiếng:

- Đại Ấn.

Sau đó ông liền đẩy cửa ra. Cửa phòng két một tiếng, mở ra, Lương Đấu chợt nhớ tới một câu thơ.

Nhật mộ yểm sài phi.

Bản thân ông cũng không hiểu tại sao mình lại nhớ tới cảnh tượng đó, cùng không hiểu tại sao mình lại nhớ tới câu thơ đó. Ông mở cửa ra, liền trông thấy Đại Ấn thiền sư mình mặc áo vải thô, tấm lưng rộng quay về phía ông ta, ngồi xổm đối mặt với miệng bếp. Cơn gạo tẻ trong nồi còn chưa chín, trắng muốt như những hạt trân châu, mùi cơm nức mũi, khói bếp rất đậm, hơn nữa còn có chút cay nồng.

Lương Đấu lại gọi một lần nữa:

- Đại Ấn.

Đột nhiên cảm thấy trời đất xoay tròn, ông đưa tay bắt lấy cánh cửa, Đại Ấn đột nhiên xoay lưng, đâm thẳng về phía ông.

Càng đáng sợ hơn là, trong lớp khói dày, một bóng người nhanh như chớp từ bên cạnh người Đại Ấn thiền sư phóng ra, một kiếm như hoa, đâm thẳng vào cổ họng Lương Đấu!

............

Tiêu Thu Thủy cùng La Hải Ngưu cẩn thận thuận theo những khối đá trơn bóng to nhỏ đủ kiểu hạ xuống vách núi, vị hòa thượng đang lấy nước kia càng lúc càng ở gần họ.

Trong khe núi phong cảnh như vẽ, nước suối từ trong lòng núi chảy ra, không những trong suốt mà còn mát lạnh. Tiêu Thu Thủy hô lên “Đại sư”, đối phương chỉ lo múc nước, giống như không hề nghe thấy. La Hải Ngưu “Ô” một tiếng, Tiêu Thu Thủy ngăn lại

- Chúng ta đi lên thêm một chút rồi hẵng gọi.

Vì thế hai người lại đi lên.

Thiêu Thu Thủy vừa đi để ý tới đá cuội dưới chân bởi vì rất trơn trượt. Giữa đá có nước chảy qua, chất nước rất trong, nhưng kỳ lạ là chẳng hề có lấy một con phù du nào bơi lội xung quanh.

Tiêu Thu Thủy từng cùng Cẩm Giang tứ huynh đệ lên núi đá, xuống sông xâu, cũng từng qua đất bằng, nhưng phàm ở nơi khe núi nứt ra, tại chỗ gần nguồn nước thì tất phải có những sinh vật nhỏ bé bơi lội bên trong, chuyện này không khỏi khiến Tiêu Thu Thủy cảm thấy lạ lùng. Quay đầu nhìn lại, không thấy đường đi, đưa mắt nhìn ra xung quanh, chợt thấy cách đó không xa, trên một khối đá có một con sói chết, không ngờ lại là một con sói chết đói!

Lúc này hai người đã tới gần hòa thượng thanh niên kia, La Hải Ngưu hô lên:

- Này, Ngọc Tỷ sư huynh...

Vị hòa thượng đó ngừng lấy nước, từ từ quay lại...
Chương 6: Kiếm vương và Hỏa Vương
Kiếm như rắn độc phun nọc, nhanh mà âm độc!

Trí mạng nhất là khói dày che khuất tầm mắt, thân thể Đại Đấn thiền sư lại đâm vầ phía Lương Đấu!

Lương Đấu muốn lùi về sau, nhưng sau lung lại vang lên tiếng rít gió!

Tiếng thương xé gió, một đòn chặt đứt đường lui của Lương Đấu!

Lương Đấu đột nhiên xuất đao!

Ánh đao lóe lên!

Đao chặn lấy kiếm.

Hoa lửa bắn tung.

Đao và kiếm lại lập tức biến mất.

Lương Đấu đưa tay kia ra, hóa giải thế tới của Đại Ấn thiền sư!

Nhưng chợt nghe “roạt” một tiếng, từ sau lưng Đại Ấn thiền sư không ngờ lại có ba mũi tên ngắn bắn ra!

Cực ly gần, tên bắn gấp, lực đẩy cực mạnh, chắc chắc sức người không thể bắn ra được!

Lương Đấu trong lúc gấp rút vội vã cúi người, nhát thương sau lưng đâm trượt, chỉ nghe một tiếng gào thảm, một người bay ngược ra ngoài, bị ba mũi tên mạnh bắn lùi lại hơn trượng, cắm vào giữa chữ “Phật” trên tường bao quanh viện!

Kẻ xuất kiếm cười lạnh một tiếng, thân hình cao lớn đã biến mất.

Lương Đấu muốn đuổi theo nhưng ông đang vội xem rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Đại Ấn?

Rất nhanh chóng ông đã có kết quả:

Đại Đấn thiền sư đã chết rồi.

Đại Ấn thiền sư một lòng với Phật học, nhưng tu vi nội công cực cao, cộng thêm Đại thủ ấn lại càng là tuyệt kỹ. Trong Cửu thiên Thập địa, Thập cửu nhân ma, không có kẻ nào là đối thủ của ông ta.

Đại Ấn thiền sư đã chết như thế nào?

Gương mặt Đại Ấn bị đốt trụi, nhưng trên y phục lại không hề có chút dấu vết bị thiêu nào.

Hỏa vương! Hỏa vương trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang!

Ngoài Hỏa vương ra, trong thiên hạ không ai có thể vận dụng sức lửa tới mức xảo diệu như vậy.

Trong lớp áo sau lưng Đại Ấn có gắn cung cứng bắn đạn, ba mũi tên mạnh lúc nãy được bắn ra chính từ đó.

Thêm Bình Luận