Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng kêu quái dị, có người hét lên:

- Đã báo với Lương đại hiệp!

Sáu chữ nói ra nhanh, xuất thủ càng nhanh, cũng cúi đầu chui qua háng Tiêu Thu Thủy, tay chập lại thành thế A di đà phật, bắt chặt thân kiếm!

Người tới chính là hòa thượng Đại Đỗ vừa mới ngủ trưa dậy.

Bài thơ Bát trận đồ của Đỗ Phủ

八陣圖

功蓋三分國,

名成八陣圖。

江流石不轉,

遺恨失吞吳。

Công rậy thời Tam Quốc,

Dang lừng Bát trận đồ.

Sông trôi, trơ đá cũ,

Để hận chẳng bình Ngô.

(dịch giả Trần Trọng San)
Chương 7: Trận chiến núi Đan Hà
Hai chưởng của hòa thượng Đại Đỗ chắt chặt lấy thân kiếm của ông lão sử dụng Đoạn môn kiếm pháp, nhưng thế công của bốn người kia lại càng thêm sắc bén.

Hai chưởng của hòa thượng Đại Đỗ khống chế kiếm của một ông lão, nhìn thì có vẻ hay nhưng vốn võ công hòa thượng Đại Đỗ còn cao hơn Tiêu Thu Thủy, ít nhất cũng có thể kiềm chế thế công của hai người, bây giờ hai chưởng hợp lại, cùng với ông lão kia đều phải dừng lại.

Nhưng một mình Tiêu Thu Thủy làm thế nào chống lại sự hợp kích của bốn ông lão kia?

Đúng lúc đó, chợt nghe một tiếng hét vang, phát ra từ trên đỉnh núi, kéo dài xuống sường núi, trong chớp mắt đã tới sau lưng Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên: Áo vải xanh, tất trắng, giày đen!

Lương Đấu!

Lương Đấu vừa tới đã đưa tay bắt lấy một thanh kiếm.

Năm người cùng hô lên, ba thanh kiếm nhất tề đâm vào Lương Đấu.

Lương Đấu xuất đao. Ánh đao lóe lên rồi vụt biến mất.

Năm người cùng quát tháo, dịch người lùi lại bảy tám bước, thiếu chút nữa thì đã cùng nhau rơi xuống dưới vách đá.

Chỉ có ông lão trường kiếm đang bị giữ là không thể thoát thân, biến thành trước cửa Đan Hà quan, một mình ông ta đối đầu với hòa thượng Đại Đỗ, Tiêu Thu Thủy cùng đại hiệp Lương Đấu.

Trong mắt Lương Đấu chợt lóe lên sát khí, bỗng nghe sau lưng có người nói:

- Dừng tay!

Năm ông lão kia giống như nghe thấy thánh chỉ, lập tức dừng lại, ông lão đang giằng co kiếm với hòa thượng Đại Đỗ không ngờ cũng bỏ kiếm lùi về sau. Năm người đứng thẳng, chắp tay trước ngực, ngón giữa tay phải dựng lên, ngón út tay trái cong lại, cung kính hô:

- Thủy thượng long vương, thiên thượng nhân vương.

Chỉ thấy người tới là Ung học sĩ, ông ta cũng đứng thẳng, đọc hai câu:

- Thượng thiên hạ địa, duy ngã thị vương.(*)

Người ngoài nhìn vào hiển nhiên là thấy địa vị của Ung học sĩ cực cao, thần sắc của năm ông lão kia vô cùng cung kính. Lương Đấu bỗng cười nói:

- Huynh quả nhiên là...

Ung học sĩ khẽ cười lạnh:

- Huynh đoán không sai.

Lương Đấu ánh mắt chớp động:

- Vậy năm vị này chính là “Ngũ kiếm Thần tẩu” trứ giang hai bờ Trường Giang rồi?

Tiêu Thu Thủy thất thanh:

- Ngũ kiếm Thần tẩu, là Ngũ kiếm trong Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song thần quân dưới trướng Chu đại thiên vương?!

Năm người kia hừ lạnh không đáp, Lương Đấu cười nói:

- Chính là bọn họ. Còn vị này thì chính là Nhu Thủy thần quân đại danh đỉnh đỉnh trong Song thần quân. Ông ta và Liệt Hỏa thần quân là cao thủ đắc lực nhất của Chu đại thiên vương, suốt một dải Trường Giang, Ung tiên sinh quả thực là vô cùng nổi danh.

Nhu Thủy thần quân Ung học sĩ cười lạnh nói:

- Nghe nói tại Tỷ Quy, ngươi cùng mấy tên thủ hạ gϊếŧ Trường Giang tam anh, hơn nữa còn ở Cao Yếu xung đột với Trường Giang tứ côn...

Tiêu Thu Thủy bỗng ngắt ngời ông ta:

- Không phải thủ hạ, mà là anh em.

Nhu Thủy thần quân biến sắc, ông ta hoành hành giang hồ, làm gì có ai dám bất kính như vậy bao giờ. Càng huống hồ đối với ông ta mà nói, Tiêu Thu Thủy chỉ là loại vãn bối của vãn bối, vậy mà cũng dám nói năng với ông ta như vậy! Nhu thủy thần quân đang muốn phát tác, Lương Đấu đã nói:

- Chỉ không biết tại sao Quyền Lực bang cũng liệt cả Ung thần quân vào đối tượng phải tiêu diệt?

Nhu Thủy thần quân nặng mặt đáp:

- Quyền Lực bang trước nay luôn coi người của Chu đại thiên vương là cây gai độc trong thịt.

Lương Đấu cười nói:

- Chu đại thiên vương há lại chỉ là một cây gai độc với Lý Trầm Chu!

Sắc mặt Nhu Thủy thần quân hơi hòa hoãn lại:

- Tôi nói là gai độc, là trí mạng, trí mạng với Quyền Lực bang!

Lương Đấu hỏi:

- Vậy thì tại chùa Biệt Truyện, Hỏa vương trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang vốn tới để phục kích huynh?

Nhu Thủy thần quân trầm giọng đáp

- Ban đầu tôi cũng nghĩ Lưỡng Quảng thập hổ đều là người của Quyền Lực bang. Chúng ta tụ hợp lại ở đây, có thể nói là hoàn toàn trùng hợp.

Lương Đấu nói:

- Có điều vậy cũng khiến Kiếm vương và Hỏa vương tập trung lại.

Hòa thượng Đại Đỗ cười lạnh:

- Sợ cái gì, chúng ta liều với chúng một trận!

Lương Đấu cười nói:

- Bây giờ Ngũ kiếm cũng tới rồi, với võ công của năm vị lão tiền bối, tự nhiên là tăng cường thực lực cho chúng ta rất nhiều. Nhưng kỳ lạ là tại sao Quyền Lực bang lại để các vị lên được trên núi?

Ông lão dùng Hồ điệp kiếm đáp:

- Chúng ta lên núi, cũng không gặp phải cản trở gì.

Ông lão dùng Uyên ương kiếm cũng nói:

- Chuyện đó khiến ta cũng thấy rất kỳ lạ.

Lương đấu nhìn sắc trời, chiều tà đang xuống.

Sương mù dày lên.

Chùa Biệt Truyện nằm trong sương mù dày đặc, như ẩn như hiện. Vách núi khí thế trầm trọng giống như đang đè nặng xuống.

Tại sao Quyền Lực bang lại chẳng có chút động tĩnh nào?

Vừa không phát động, lại càng không tấn công.

Rút cuộc là bọn chúng đã xâm nhập vào xung quanh chùa Biệt Truyện, hay là vẫn chỉ triển khai bao vây quanh sườn núi?

Trên núi tĩnh lặng, đến một tiếng chim kêu cũng không có, trong núi sương chiều bao phủ.

Buổi chiều. Sáo, nhị hồ, đàn cầm.

Rút cuộc là Quyền Lực bang đang ở đau? Bọn chúng đang làm cái gì?

Tiêu Thu Thủy nhìn màn sương dày từ từ bốc lên, bao trùm Hải Sơn môn, trong lớp sương này rút cuộc là có bao nhiêu kẻ địch?

Nhưng Tiêu Thu Thủy nhìn sương mù, lại thấy ẩn hiện ra hình bóng Đường Phương.

... Đường Phương, Đường Phương, Đường Phương.

Đột nhiên tinh quan lóe lên từ trong màn sương, bắn thẳng về phía Tiêu Thu Thủy.

... Chẳng lẽ là Đường Phương tới đây?

Tiêu Thu Thủy ngẩn ra, không ngờ lại quên cả tránh né. Bỗng thấy một bóng người lướt tới, áo vài xanh, tất trắng, giày đen, đưa tay bắt lấy ám khí, vung tay lên, bắn ngược ám khí vào trong sương mù, trong màn sương truyền ra một tiếng kêu thảm.

Cùng lúc tiếng kêu thảm vang lên, trong sương mù liên tiếp truyền ra tiếng hô hét rối loạn, kỳ lạ. Chỉ thấy không ngừng có bóng người cao thấp, tiến lùi, thân pháp nhanh nhẹn, cũng không biết là có bao nhiêu kẻ địch kéo tới.

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy rùng mình sởn gai ốc, tay không khỏi nắm chặt chuôi kiếm. Đúng đó, Lương Đấu chợt đưa tay kéo hắn đi, trong nháy mắt đã vượt ra ngoài năm sáu trượng, Chỉ thấy trước cửa Hải Sơn quan chỗ hắn vừa đứng bỗng “ầm” một tiếng, bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt!

Thế lửa cực mạnh, nhưng khói lại rất dày, cộng thêm sương mù đậm đặc, căn bản không thể thấy được động tĩnh của kẻ địch.

Lửa lan đi rất nhanh, thoáng cái hai phía đông nam đã đồng thời bốc lửa, nhanh chóng lan tràn, hơn nữa do trong núi ẩm thấp, lửa mạnh mang theo khói đặc càng không thể thấy rõ công thế của lửa.

Ngay lúc đó, đột nhiên đổ mưa.

Kỳ thực không phải trời mưa, mà là nước suối.

Nước suối từ trên trời đổ xuống, bao phủ khắp nơi.

Thế lửa bị nước bao trùm, sức lửa giảm mạnh, chỉ thấy ở chỗ hòa thượng Đại Đỗ đứng lúc nãy trên sườn núi có một ngọn thác đổ xuống. Lương Đấu mừng rỡ nói:

Thêm Bình Luận