Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Trong lòng Tiêu Thu Thủy vô cùng cảm kích nhưng hắn có chuyện muốn hỏi: Rút cuộc là họ có biết rằng Tam Tuyệt kiếm ma Khổng Dương Tần đã chết trong tay bọn hắn hay không?

Khổng Dương Tần chính là chưởng môn của Tam Tài kiếm khách!

Hắn đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên bên vách núi vang lên một tiếng huýt gió!

Tiếng huýt gió vang lên, Tam Tài kiếm khách đưa mắt nhìn nhau, ba thanh kiếm chỉ vào cổ họng Tiêu Thu Thủy liền đột ngột biến mất.

Chỉ còn lại nhị hồ, sáo, đàn cầm.

Loáng cái, đến cả nhị hồ, sáo, đàn cầm cũng đều biến mất.

Chỉ còn lại ba người.

Loáng cái, đến cả ba người cũng không thấy đâu nữa, mà không chỉ có ba người này, tất cả những người tấn công đều đột ngột biến mất, rút lui, ẩn vào trong sương mù. Thoáng cái đã chỉ còn lại những cao thủ trên vách đá, khẩn trương phòng ngự, từ từ lùi lại, cùng về trước Đan Hà quan, sơn muôn chùa Biệt Truyện.

Mọi ngưởi thủ chắc phía sau sơn môn chủa Biệt Truyện, Quyền Lực bang tấn công hung hãn, mạnh mẽ như hổ báo lang sói, trong lúc tử thủ may không mất mất người nào nhưng bị thương mất mấy người, khiến cho người ta phải run sợ.

Mọi người lùi về đến sơn môn chủa Biệt Truyện, sương mù càng đậm, mang theo ánh tịch dương chiếu vào vách đá, hóa ra đã tới hoàng hôn rồi.

Hoàng hôn, rút lui.

Tà dương phủ núi, chỉ chốc lát nữa mặt trời sẽ lặn.

Mặt trời lặn sẽ là một khoảng thâm trầm.

Mọi người vẫn nhìn sâu vào trong làn dương dày, không khỏi có chút lo lắng, chẳng biết lúc nào sẽ lại có một tiếng huýt gió, sẽ lại xuất hiện một đám sát thủ.

Đại hiệp Lương Đấu bỗng trầm giọng nói:

- Phải rút lui rồi.

Lao Cửu khàn khàn hỏi:

- Rút lui?

... Rút khỏi mảnh đất khổ chiến mới tranh giành được này!

Lương Đấu thần sắc bình thản, đáp:

- Đúng vậy.

Hồ Phúc không nhịn được hỏi:

- Sao lại làm vậy?

Lương Đấu hướng tầm mắt ra xa, như dừng lại trên đỉnh núi Đan Hà, ánh tà dần tắt:

- Đến lúc trời tối sẽ chẳng nhìn thấy gì nữa, ở đây không phòng thủ được, hơn nữa còn trở thành trọng điểm công kích, không bằng lùi vào trong chùa.

Chợt nghe một người khác tiếp lời:

- Đúng thế. Trong chùa Biệt Truyện, chúng ta tập trung lại, ít nhất cũng tốt hơn ở lại vách núi này bị người ta chia cắt tấn công.

Người nói là Nhu Thủy thần quân.

Nhu Thủy thần quân lúc này chẳng có chút nào là “nhu thủy” nữa, đơn giản là đã bị đốt tới tối tăm mặt mũi.

... Nhưng chính ông ta đã đánh lui Hảo vương.

Nếu không nhờ ông ta, thế lửa lan tràn, Quyền Lực bang đã sớm thừa cơ tấn công lên, thế không thể cản.

Lương Đấu từ từ quay lại, mỉm cười nhìn Nhu Thủy thần quân, nói:

- Ung huynh cao kiến, đệ rất tán đồng. Vừa rồi nguy hiểm, nếu không phải có Ung huynh đẩy lùi Hỏa vương, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nhu Thủy thần quân không ngờ cũng ôn hòa đáp:

- Vừa rồi áp trận toàn nhờ vào cả Lương đại hiệp, nếu không phải Lương đại hiệp giữ chặt Kiếm vương thì ở đây đã không có phần cho chúng tôi nói chuyện rồi.

Hai người trải qua chiến dịch này đều không khỏi thân thiện với nhau hơn một chút.

Lương Đấu nói:

- Trận tiếp theo còn chưa biết thế nào đây! Chúng ta cứ quay về trước đã, đến tối....

Ông cười cười một chút rồi tiếp:

- sợ rằng sẽ còn có một trận tử chiến nữa.

Ánh tà vàng ối nhanh chóng chìm xuống, hoàng hôn so với sương mù còn thâm trầm hơn, gió đêm thổi qua, Tiêu Thu Thủy lại phát hiện sau lưng áo Lương Đấu đã ướt đầm mồ hôi.

... Tuy trong trận đánh vừa rồi, trên vách đá, đại hiệp Lương Đấu đối đầu với Kiếm vương Khuất Hàn Sơn, hai người chỉ giao chiến có một chiêu rồi một mực giằng co, không hề ra đến chiêu thứ hai.

Bọn họ tử chiến một trận, bảo vệ được Đan Hà quan nhưng lại phải lập tức rút lui.

Bởi vì đêm đen như tóc rối, sắc núi dần tối lại, ngay cả sương mù cũng chuyển ngược lại.

Hoàng hôn đã qua.

Đêm tối, khúc hát quanh lò.

Trong chùa Biệt Truyện.

Họ đốt một chậu lửa, để ở đại điện, lại nhóm một lò lửa ở trong viện.

Người ở trong điện, trong điện, bốn phía, chỗ nào cũng đề phòng chuẩn bị chiến đấu. Họ đều biết, lúc này Quyền Lực bang đã bao vây quanh họ rồi.

Bên ngoài chùa Biệt Truyện, trong màn đêm sâu thẳm có vô số kình địch.

Trong trận chiến Hải Sơn môn, đã đẩy lùi kẻ địch nhưng bên phía họ cũng có năm người bị thương.

Hồ điệp kiếm tẩu cùng Thiếu Lâm Hồng Hoa cùng bị chút thương nhẹ, Châu Giang Sát Tử, Yết Dương Ngô Tài cùng Đoạn môn kiếm tẩu đều bị thương hơi nặng.

Sát Tử do quá liều mạng, đánh lùi Khang Xuất Ngư sát lực lăng lệ nên không để ý bị Khang Kiếp Sinh ở bên cạnh đánh lén đả thương. Đoạn môn kiếm tấu trong một chiêu liều mạng, chém bị thương một người trong Trường Thiên ngũ kiếm nhưng bị mất thăng bằng, ngã xuống dưới vách đá, may nhờ Nhu Thủy thần quân kịp thời ném dây lưng xuống kéo lại nhưng vẫn bị đá núi sắc nhọn làm bị thương. Ngô Tài thì lại vừa đánh vừa chời, chơi đến quên mình, bị Đỗ Tuyệt ở bên cạnh chém trúng một đao. May mà hắn kịp thời xuất cước, đá văng Đao ma ra nếu không cả cánh tay trái đã bị phế đi rồi.

Ba người này thương thế không nhẹ. Sát Tử trời sinh thần dũng, bị thương vẫn có thể chiến đấu. Đoạn môn kiếm tẩu bị thương vài chỗ nhưng phần nhiều là va đập thành thương, không quá lo ngại. Ngô Tài bị thương tới tận xương nhưng là tay trái, ảnh hưởng cũng không lớn.

Để có một điểm ánh sáng giữa trời đất, họ nhóm lên một lò lửa hừng hực, ngồi vây quanh lò lửa, nói chuyện, hạ giọng ca một khúc hát quanh lò của hảo hán giang hồ, lãnh khách thiên nhai...

Lương Đấu nhìn sắc trời, nói:

- Quyền Lực bang tấn công một lần, sẽ còn quay lại. Chúng thấy chúng ta bày kế không thành ở Đan Hà quan, mới đầu chưa chắc đã dám tiến lên, nhưng sau khi bao vây bố trí ổn thỏa xong, bọn chúng chắc chắn sẽ lại tiếp tục tấn công mạnh.

Lao Cửu bỗng đấm một quyền xuống đất, giận giữ nói:

- Mẹ nhà chúng nó chứ, bọn chúng người đông, không dứt khoát tụ cả đám xông lên quyết chiến thì thôi, lại còn...

Hảo nhân Hồ Phúc lại xua tay nói:

- Không chắc, không chắc. Bọn chúng cũng chưa chắc là người đông, nếu không đã sớm xông cả lên, ăn thịt chúng ta rồi.

Lương Đấu cười nói:

- Chúng ta đánh bậy đánh bạ lại tới được chỗ này, cùng liên thủ với tâm phúc bên cạnh Chu đại thiên vương.

Lý Hắc cười “khặc khặc”:

- Cũng đủ cho chúng bận rộn rồi.

Nhu Thủy thần quân cười lạnh:

- Có điều chúng ta cũng không dễ dàng. Vốn Hỏa vương vây gϊếŧ chúng ta lại vì thế mà liên thủ cùng Kiếm vương ra tay.

Lương Đấu cười đáp:

- Dù gì chúng ta cũng cùng kề vai tác chiến rồi.

La Hải Ngưu cười hắc hắc:

- Cùng nhau xông cả lên, thống khoái, thống khoái!

Uyên ương kiếm tẩu nghiêm mặt nói:

- Xem ra lúc này, Quyền Lực bang đang vượt qua Đan Hà quan, tiến hành bao vây chùa Biệt Truyện.

Lương đấu cũng chỉnh sắc:

- Vì thế chúng ta phải lập tức gia tăng phòng thủ.

Đoạn quay sang phía Nhu Thủy thần quân, vái dài, nói:

- Có chuyện xin thỉnh giáo.

Sau trận ở Đan Hà quan, Nhu Thủy thần quân cùng đại hiệp Lương Đấu đã trọng tài lẫn nhau, cũng không khỏi khách khí hơn. Nhu thủy thần quân đáp:

- Lương đại hiệp có gì xin cứ nói.

Lương Đấu nói:

- Lần này huynh đài bị khốn ở Đan Hà, mà Kiếm vương lại gϊếŧ chiết Trường Giang tứ côn ở Cao Yếu. Đệ biết giữa Chu đại thiên vương và Lý Trầm Chu đã có thù oán, tình hình như thế này rõ ràng là hai hổ tranh. Chỉ không biết Quyền Lực bang ngoài Kiếm vương, Hỏa vương ra, chẳng thấy sáu vương còn lại trong Bát đại thiên vương tới chi viện, với chí hiệu lệnh thiên hạ của Quyền Lực bang, đáng lẽ phải không như vậy. Còn về Chu đại thiên vương danh chấn hai đường thủy bộ, hảo hán lục lâm không ai không thần phục, nhưng không biết tại sao một Thần quân bị truy sát tới đây, cứu binh không đến, ngay cả Liệt Hỏa thần quân cùng tề danh với Ung huynh cũng không tới, rút cuộc là có nguyên nhân gì?

Thêm Bình Luận