Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Nhu Thủy thần quân đáp:

- Kỳ thực bọn chúng đã sớm tới đây rồi, đại khái cũng phải tìm khắp cả Đan Hà vẫn không thấy Thiệu Lưu Lệ bèn phục kích chúng tôi ở đây, ngoài Hỏa vương trong Bát đại thiên vương tự thân tới ra còn có có một đám bang chúng Quyền Lực bang nữa. Sáng sớm nay tôi nhờ Ngũ kiếm tới sườn núi thử đánh mở một đường máu, bọn họ đi được nửa đường, thấy đối phương mai phục quá đông, cho nên chỉ có thể lùi về trên núi.

Lương Đấu trầm ngâm nói:

- Như vậy, chuyện Thiệu tiền bối mang theo bảo vật, Quyền Lực bang cũng đã biết rồi.

Bên ngoài yên lặng đến ghê người.

Đêm thâm trầm.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.

Nhu Thủy thần quân nói:

- Biết là chắc chắn rồi, có điều bọn chúng không thể phái thêm người nữa, bời vì bây giờ bọn chúng cũng đã đủ bận rồi.

Liệt Hỏa thần quân tấn công Quyền Lực bang, Chu đại thiên vương ở Nam Hoa, Vạn Toái Ngọc, Chương Tàn Kim ở Lục Dung, lại thêm Hoán Hoa kiếm pháo, Hoán Hoa Quảng Tây, Đường môn Tứ Xuyên cùng loàn, Quyền Lực bang cũng quá đủ chuyện cần ứng phó rồi.

Lương Đấu ngẫm nghĩ một thoáng, nói:

- Chẳng trách Kiếm vương dọc đường đi vẫn luôn không phát động chủ lực công kích. Hóa ra hắn thấy chúng tôi chạy tới Đan Hà, cho rằng chúng tôi cũng vì Vô Cực tiên đan mà tới liền dứt khoát vây khốn tất cả trong chùa Biệt Truyện, xem xem chúng tôi có thể tìm được Thiệu Lưu Lệ hay không rồi một lưới bắt sạch.

Nhu Thủy thần quân gật đầu:

- Chỉ có thể là vậy, lấy Hỏa vương và Kiếm vương liên thủ. Lúc đầu tôi thấy mọi người tới, cũng không dám xác định có phải là người của Quyền Lực bang hay không, phải đợi tới khi bọn chúng phát động công kích với mọi người mới dám chắc chắn.

Lương Đấu cười đáp:

- Chuyện đó cũng khó trách. Biết người biết mặt ai biết được lòng, đến cả Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn danh lừng Lưỡng Quảng cũng là người của Quyền Lực bang, chư vị không thể không cẩn thận một chút.

Nhu Thủy thần quân cười khổ:

- Lương đại hiệp có thể thứ tội, huynh đệ quả thực cảm tạ... Nhưng trong chùa Biệt Truyện chẳng có chút manh mối nào của Thiệu trưởng lão, đám Khuất Hàn Sơn hưng sư động chúng, ép mọi người lên núi, triển khai bao vây, thà chết không nhả là để làm gì?

Lương Đấu nhất thời không biết nói gì. Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Không biết... Tôi...

Lương Đấu cười nói:

- Thu Thủy, có gì thì mau nói.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Tôi có chút ý tưởng, không biết có nên nói không?

Lương Đấu đáp:

- Mau nói, mau nói, chúng ta đều là người trong hoạn nạn, còn có gì để tính nữa đâu.

Tiêu Thu Thủy cúi người:

- Đa tạ tiền bối...

Lương Đấu ngắt lời:

- Có cái gì tiền bối với không tiền bối, bây giờ đại địch trước mắt, chẳng biết ai sống ai chết, ai phải trông cậy vào ai. Nhìn qua là biết, dựa vào trí tuệ, đảm sắc của cậu, ngày sau tất là tông chủ một phương, cậu còn khách khí nữa là coi thường Lương Đấu ta đó! Đến đây, đến đây, uống rượu, nói chuyện.

Nói đoạn ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi lại rót đầy một chén khác.

Lương Đấu nói như vậy, Tiêu Thu Thủy nghe mà máu nóng sôi trào, cao giọng nói:

- Tại hạ cho rằng, Khuất Hàn Sơn sở dĩ dẫn binh xông lên núi, là bị ảnh hưởng của Trường Giang tứ côn.

Lần này, cả Nhu Thủy thần quân lẫn Lương Đấu đều ngạc nhiên không ngờ tới, cùng “Ồ” lên, nhìn sang phía Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy liếʍ liếʍ môi, kể lại chuyện bị đám Khuất Hàn Sơn ép rơi xuống vách đá, phân tán với Đường, Thiết, Khâu, rơi xuống sông liền bị Trường Giang tứ côn bắt sống, sau tới Cao Yếu lại bị đám Khuất Hàn Sơn khống chế, cuối cùng nhắc tới đoạn Kiếm vương đấu Tứ côn.

Tiêu Thu Thủy nói tiếp:

- Với võ công của Khuất Hàn Sơn, Trường Giang tứ côn tất không phải địch thủ...

Vừa nói vừa nhìn sang Nhu Thủy thần quân, Nhu Thủy thần quân không khỏi gật gật đầu.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Trường Giang tứ côn hẳn là đã thất bại bị bắt, vì để cầu sinh, hy vọng Ung thần quân ở gần nhất có thể ra tay cứu giúp, cho nên liền nói núi Đan Hà là nơi Thiệu trưởng lão thực sự có mặt, dụ đám Kiếm vương tới giao đấu với Thần quân, hy vọng được cứu. Chỉ có điều họ không biết Thần quân sớm đã bị Hỏa vương bao vây, Kiếm vương thấy người quen hợp lại, cho rằng lời Trường Giang tứ côn nói có lý, vì thế liền tập trung hỏa lực tấn công chỗ này, mặt khác chắc chắn sẽ phái người thông báo với Quyền Lực bang...

Hòa thượng Đại Đỗ nói:

- Nói như vậy, chỗ này không thể ở lâu, Quyền Lực bang có bận rộn hơn cũng sẽ phái viện quân tới đây.

Phong nữ lúc này không hề có chút điên khùng nào nữa, trầm giọng nói:

- Vô Cực tiên đan là tiên đan người trong võ lâm nằm mơ cũng muốn có được, Quyền Lực một khi biết được, tuyệt không thể bỏ qua.

Nhu Thủy thần quân hỏi:

- Như vậy thì mấy người Trường Giang tứ côn đã rơi vào tay Kiếm vương?

Tiêu Thu Thủy do dự đáp:

- Đó đều chỉ là suy đoán thôi!

Lương Đấu xen vào:

- Có điều suy đoán rất có lý.

Nhu Thủy thần quân cười khổ:

- Đáng tiếc, nơi này vừa không có Thiệu trưởng lão, lại vừa không có Vô Cực tiên đan, chỉ có chúng ta thủ không ở đây, chống lại Quyền Lực bang thôi.

Bên ngoài trời đất tĩnh mịch, trong điện ánh nến chiếu lên ba bức tượng phật to lớn. Khói hương sớm đã tắt ngấm, phật vẫn mỉm cười, không ngờ lại có chút mờ ám, dữ tợn.

(*) Kẻ khác rơi lệ, kẻ đó thương tâm. Bản thân rơi lệ, người khác đứt ruột

(**) Một giáp là sáu mươi năm.
Chương 9: Khách gõ cửa dưới trăng
Yên lặng đến đáng sợ.

Màn đêm thăm thẳm.

Bên ngoài hoàn toàn tĩnh mịch.

Oi bức.

Lý Hắc gượng cười nói:

- Ha! Cậu đoán xem bọn chúng đang làm gì ở ngoài đó?

Chỉ có Lương Đấu rót rượu, dòng rượu trong suốt. Lương Đấu nâng chén hướng về phía tường bao ẩn hiện trong bóng tối, cười lớn:

- Chư vị ở bên ngoài nuốt gió, hưởng muỗi, bọn tại hạ lại trong phòng ấm áp, rượu nóng luận anh hùng, thực là có chỗ thất kính, xin được bỏ quá cho. Tại hạ chỉ có một chén rượu nhạt, xin mời chư quân.

Nói đoạn liền ngửa cổ uống cạn...

Màn đêm nặng nề.

Không một tiếng động.

Trăng đã lên quá đỉnh trời, giờ chính là lúc nửa đêm.

Nửa đêm, ánh lửa bừng bừng.

Không khí áp bức đến cùng cực.

Vạn vật tĩnh lặng.

Bỗng nghe “hu” một tiếng, lửa nến xung quanh vách tường đột nhiên biến thành màu lục, vươn dài. Sắc mặt mọi người xanh lại.

Mùi cay nồng xộc vào tận mũi.

Nhu Thủy thần quân quát:

- Không ổn, phóng hỏa!

Lời còn chưa dứt, ở bên ngoài tưởng, ánh lửa đã bùng lên tận trời.

Nhất thời, bốn phía tường bao không đâu là không bốc lửa.

Ánh lửa chiếu sáng bóng đêm, trăng tàn ảm đạm.

Trong ánh lửa lập lòe, tượng phật âm trầm mà quỷ bí.

Đứng trong hơi nóng kinh khủng, sức mặt mọi người càng thêm khó coi.

Lương Đấu thấp giọng hỏi:

- Thần quân có thể lấy nước chế lửa không?

Nhu Thủy thần quân nhìn ra bên ngoài, ánh lửa ngập trời, thanh thế hung mãnh, thực quá kinh người, trầm giọng đáp:

- Không thể.

Mọi người kinh ngạc nhìn Nhu Thủy thần quân.

Nhu Thủy thần quân xua tay nói:

- Ta có thể dẫn nước dập lửa, nhưng cũng phải có nước để mà dẫn. Bây giờ bọn chúng đã phóng hỏa bên ngoài tường trước, chặt đứt đường nước, ta cũng không có cách nào.

Lửa càng cháy càng mạnh, nhưng lại chưa thiêu vào đến bên tường.

Tiêu Thu Thủy bỗng nói:

Lửa không thể cháy vào trong này.

Sát Tử cùng A Thủy nôn nóng hỏi:

- Có lý do gì à?!

Thêm Bình Luận