Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Chỉ dựa vào điểm ấy, Khang Xuất Ngư đang muốn lập công, cho dù nguy hiểm cũng sẽ chạy tới cứu viện.

Kỳ thực với vết thương của Dược vương, không có lão cứu viện cũng chẳng thể có vấn đề gì. Lương Đấu lúc ấy đã trúng độc, nhát đao chém ra tuy đủ nhanh nhưng đã mất độ chuẩn, càng huống hồ Mạc Phi Oan cũng tránh lùi đủ nhanh.

Mạc Phi Oan rút lui, bốn phía lại trở nên yên lặng.

Canh ba, thế công tiêu thổ.

Hơi thở Lương Đấu đã dần dần ổn định, ánh mắt ông nhìn thật sâu vào Tiêu Thu Thủy, ai cũng có thể nhận ra vẻ cảm kích sâu sắc trong đó.

- Từ khi ta xuất đạo tới nay, luôn không nợ ơn của ai, giờ lại thiếu tình của cậu.

- Hôm nay cậu không tiếc tính mạng cứu ta, ngày sao ta cũng có thể vì cậu mà bất chấp sống chết.

Công lực Lương Đấu không phải là yếu, sau một lúc, trên trán từ từ bốc lên khói trăng, hai tay đã dần dần mất màu xanh xám, hiện thành đỏ hồng.

Lý Hắc lẩm bẩm nói:

- Không được, không được.

Lao Cửu giậm chân:

- Cứ đánh tiếp thế này, Quyền Lực băng sẽ còn tăng viện nữa, làm sao được!

Thi Nguyệt dứt khoát nói:

- Vẫn là bất chấp tất cả, xông ra ngoài thì tốt hơn.

Lương Đấu thở dốc, than:

- Ôi, chỉ sợ không thể xông ra được.

La Hải Ngưu khó hiểu hỏi:

- Tại sao?

Nhu Thủy thần quân lạnh lùng đáp:

- Ngươi lên tường bao nhìn thử là biết.

La Hải Ngưu trầm ngâm một thoáng rồi gọi Lý Hắc, hai người như hai đứa bé hưng phấn bừng bừng, cùng chạy ra bên ngoài.

Lương Đấu không nhịn được kêu:

- Phải cẩn thận một chút.

Lý Hắc, La Hải Ngưu chạy tới dưới tường, đưa mắt trao đổi, cúi người, bật nhảy, hạ xuống trên tường bao, thân hình hai người đều cứng lại.

Sau đó cả hai gấp rút chạy về.

Sát Tử không khỏi lớn tiếng hỏi:

- Chuyện gì!?

Lý Hắc u ám nói:

- Lửa lớn...

La Hải Ngưu ngơ ngác nói:

- Tiêu thổ!

Sát Tử cùng A Thủy đều hỏi:

- Cái gì mà tiêu thổ!

Ở đằng xa Nhu Thủy thần quân lạnh lẽo nói:

- Thế công tiêu thổ! Gà chó không tha! Đó là lửa của Hỏa vương Tổ Kim Điện, thiêu đốt sạch sẽ mọi vật trong phạm vi mười trượng xung quanh chúng ta, chúng ta đi ra ngoài, sẽ trở thành...

Lương Đấu lúc này không ngờ vẫn còn cười được:

- Bia tên, bia đao, bia ám khí...

Nhu Thủy thần quân lạnh lùng tiếp:

- Cho nên bây giờ chúng ta càng không thể xông ra ngoài, chỉ có tử thủ!

Phong nữ kích động hỏi:

- Vậy phải thủ tới bao giờ nữa?

Nhu Thủy thần quân đáp:

- Thủ đến khi bọn chúng xông vào.

Phong nữ lại hỏi:

- Vậy nếu bọn chúng thật sự xông vào thì chúng ta phải làm thế nào?

Lương Đấu bỗng lên tiếng:

- Bọn chúng đã xông vào rồi.

Vừa dứt lời, đã có ba người bước vào trong điện.

Ba người này dùng ba phương thức khác nhau để “đi” vào.

“Ù” một tiếng, một đoàn lửa thiêu đốt vào trong.

Sau đó ngọn lửa biến thành màu lục, ảm đạm xuống, bấy giờ mới biết đoàn lửa đó giống như là mọc ra từ trên thân một người.

Người đó mặc áo cà sa màu đỏ thẫm, đầu trọc lốc, khuôn mặt bóng loáng không một sợi lông.

Kẻ này chính là thủ hạ của Lý Trầm Chu, Hỏa vương Tổ Kim Điện trong Bát đại thiên vương.

Một người khác là một đạo kiếm quang.

Từ xanh nhạt tới xanh lam, cửa sổ vỡ nát, một người phóng vào trong.

Ánh kiếm biến mất, trên tay người đó lại trở thành không một chút kiếm khí.

Người đó có bộ râu dài ba chòm, bộ dạng tiên phong đạo cốt, khuôn mặt mỉm cười.

Kẻ này chính là Khuất Hàn Sơn, vừa là Uy chấn Dương Sóc trong võ lâm, vừa là Kiếm vương của Quyền Lực bang.

Người thứ ba thì chậm chạp bám vào song cửa, “đi” vào.

Bởi vì từ bụng đến chân trái lão ta có một vết đao rất dài.

Nhát đao đó đương nhiên là do Lương Đấu chém.

Đương nhiên lão chính là Dược vương Mạc Phi Oan.

Ba người đó đồng loạt tiến vào, giống như đã phát quyết án tử hình cho nhóm Lương Đấu.

Hỏa vương Tổ Kim Điện đưa hai ngón tay gõ gõ cưa, cánh cửa liền “bụp” một tiếng, bốc cháy. Tổ Kim Điện bỗng hỏi:

- Lương đại hiệp đã chết chưa?

Lương Đấu vậy mà lại ưỡng người, cười đáp:

- Cảm ơn thịnh tình, ta còn chưa chết.

Tổ Kim Điện không ngờ cũng tặc lưỡi, nói:

- Ồ, chịu độc của Dược vương mà không chết, hình như không được mấy người. Trúng độc xong còn có thể chém trúng Dược huynh một đao sợ cũng là chỉ có một mình ngươi thôi.

Nói dứt lời còn nhìn sang phía Mạc Phi Oan đầy vẻ đắc ý.

Mạc Phi Oan đứng dựa vào tường, trong mắt lại như bắn ra độc hỏa.

Nhu Thủy thần quân bỗng hiện thân nói:

- Chiều muộn hôm nay ta còn tắm cho ngươi một trận, chẳng ngờ bây giờ ngươi lại chạy tới đây nổi gió nổi lửa rồi.

Tổ Kim Điện quay đầu nhìn thẳng vào Nhu Thủy thần quân, lúc này hai mắt hắn giống như trào ra dung nham.

Khuất Hàn Sơn mỉm cười hòa khí:

- Tổ huynh nếu nổi giận thì Nhu Thủy thần quân sẽ biến thành nước sôi rồi. Còn về khoái đao của Lương đại hiệp, ta đã lĩnh giáo qua, có điều độc của Mạc huynh có thể gϊếŧ người ngoài trăm bước mà không thất thủ.

Những lời này của Khuất Hàn Sơn toàn là khıêυ khí©h, ly gián.

Lão biết Nhu Thủy thần quân không dễ đối phó, lại từng chịu thiệt dưới tay Lương Đấu, vì thì lão hy vọng Tổ Kim Điện và Mạc Phi Oan ra tay trước, lão có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Thế nhưng Hỏa vương, Dược vương tuy tức giận, lại vẫn biết rõ ý đồ của lão, Mạc Phi Oan hừ lạnh:

- Nghr nói Khuất Kiếm vương có thù oán với Lương đại hiệp, nếu đã như vậy, ta cũng nhường Kiếm vương thanh toán ân thù trước.

Khuất Hàn Sơn cười ha ha, đáp:

- Nói đùa, nói đùa rồi, ta và Lương đại hiệp một ở Quảng Đông, một ở Quảng Tây, ngẫu nhiên gặp mặt, sao có thù oán gì được.

Mạc Phi Oan lúc đầu lên núi chi viện, liền bị hai người Khuất, Tổ lừa vào trung chùa, tưởng là quả ngọt không hề khó hái, kết quả lại chịu thiệt ngay tại chỗ, vì thế trong lòng rất ôm hận, biết Kiếm vương, Hỏa vương cố ý để lão đánh tiên phong, thăm dò Thiệu Lưu Lệ có ở bên trong miếu hay không, cơ hồ khiến lão hi sinh đương trường!

Lão lập tức trầm mặt, không nói gì nữa.

Tổ Kim Điện lại lạnh lùng nói:

- Nước lửa tương khắc, Khuất huynh hiểu ta không tiện, tới tiếp Nhu Thủy thần quân đi.

Khuất Hàn Sơn thần sắc không đổi:

- Cái gì?! Lửa của Tổ huynh không phải vừa khéo khắc chế nước sao? Nếu không phải lửa kỵ nước thì vẫn mời Tổ huynh tự mình ra tay là hơn!

Lưỡng Quảng thập hổ thấy ba người bọn chúng bàn tới bàn lui, giống như coi mấy người mình đã là đồ trong túi vậy, liền tức giận đến phát rui

Lương Đấu vẫn cười nói:

- Các ngươi cứ nhường qua nhường lại như thế, ta thấy trời sắp sáng tới nơi rồi đấy.

Khuất Hàn Sơn nghe vậy cười đáp:

- Lương huynh không cần nôn nóng, Diêm Vương chú định canh ba chết, ai dám giữ người đến canh năm đâu?

Dược vương bỗng nói:

- Nếu đã như vậy thì ba người chúng ta dứt khoát cùng lên cho xong.

Phong nữ giận giữ quát:

- Được! Thế mới sảng khoái!

Hỏa vương cười lạnh:

- Vậy thì bọn ta cho các ngươi được sảng khoái.

Cùng lúc đó, Nhu Thủy thần quân đột nhiên ra tay.

Nhu Thủy thần quân vừa động, Hỏa vương đã lập tức tới đón đỡ.

Thân hình hai người lóe lên một lần, hai người, phía bên Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy khô nóng như rang, phía bên Khuất Hàn Sơn chợt cảm thấy toàn thân ẩm ướt.

Thêm Bình Luận