Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Thiệu Lưu Lệ từ từ nhắm mắt lại, mệt mỏi nói:

- Đúng. Yến Cuồng Đồ chưa chết.

Tiếp đó, khẽ thở dài:

- Ta cho hắn công kích trí mạng, hắn vẫn không chết... Nhưng ta thì sắp phải chết rồi.

Đột nhiên lại mở mắt ra, hỏi:

- Các ngươi biết Tống Minh Châu đi lần này, lúc nào cũng có thể quay lại. Không biết chừng ả ta còn đem theo trợ thủ đắc lực của Lý Trầm Chu, Liễu Tùy Phong tới, sao các ngươi còn không đi?!

Mọi người đều ngẩn ra, Thiệu Lưu Lệ chợt “à” một tiếng, nói:

- Ra cứ giao Vô Cực tiên đan cho các ngươi trước đã... Ta đả thương Yến Cuồng Đồ, tưởng rằng hắn đã chết, tới lục soát trên người hắn, tìm ra năm viên còn lại, đang muốn rời đi thì hắn đột nhiên tỉnh lại, đánh ta một chỉ... Ta trúng một đòn, vẫn trốn thoát được...

Nói tới đây, khóe miệng Thiệu Lưu Lệ đã rỉ máu. Nhu Thủy thần quân không nhịn được hỏi:

- Vậy... Vậy tiên đan đâu?

Thiệu Lưu Lệ gắng gượng lấy ra năm viên thuốc.

Năm viên thuốc tròn, ba viên đỏ sậm, ba viên đỏ tươi.

Nhu Thủy thần quân run run tiếp lấy, Trường Giang ngũ kiếm đều nghển cổ lên nhìn. Nhu Thủy thần quân nhanh chóng khép tay lại, run giọng nói:

- Đây... Đây là Vô Cực tiên đan...?!

Thiệu Lưu Lệ yếu ớt đáp:

- Đúng...

Lại tiếp:

- Đây là ta liều mạng cướp về được, không được quên... Dâng cho Thiên vương.

Nhu Thủy thần quân lẩm bẩn:

- Đó là đương nhiên. Đó là đương nhiên..

Chợt nói:

- Quyền Lực bang lúc nào cũng có thể tới, chúng ta phải lập tức rời đi.

Thiệu Lưu Lệ chậm rãi nhắm mặt lại, nói:

- Các ngươi đi thôi, mang theo ta chỉ thành gánh nặng... Ta... Sắp không xong rồi.

Nhu Thủy thần quân cắn răng, nói:

- Vâng.

Đoạn đứng vụt dậy, chắp tay hướng mấy người Lương Đấu, nói:

- Gặp nhau ở Đan Hà lần này, nhờ ơn chư vị ra sức không ít, ngày sau gặp lại trên giang hồ sẽ báo đáp, bây giờ xin cáo biệt.

Hòa thượng Đại Đỗ vội nói:

- Chúng ta phân tán xuống núi như vậy, không sợ Quyền Lực bang mai phục sao?

Nhu Thủy thần quân cười lạnh:

- Dãy núi Đan Hà, đường mòn vô số, bọn chúng thất bại bỏ chạy, đã không còn dũng khí ngăn cản nữa.

Nói đoàn liền dẫn Trường Giang ngũ kiếm nhanh chóng bỏ đi.

Thiệu Lưu Lệ cười khổ, từ từ nhắm mắt, không rõ sống chết.

Lương Đấu thăm mũi ông ta một chút, cười khổ lắc đầu.

Thiệu Lưu Lệ đã ngậm cười mà chết.

Lương Đấu nhìn sang phía Tiêu Thu Thủy, hỏi:

- Tiêu lão đệ, giờ cậu muốn đi đâu?

Câu hỏi này khiến Tiêu Thu Thủy chợt cảm thấy tương lai mịt mờ, chẳng biết sẽ ra sao, nhất thời cũng như biển mây Đan Hà, không viết đặt mình ở đâu, chỉ biết mặt trời đang ở trên cao, ánh dương buổi sáng thật rực rỡ.

Ôi, một ngày sống chết chỉ cách nhau một đường tơ, phong vân biến ảo.

Tiêu Thu Thủy trầm giọng đáp:

- Tôi còn phải tới Quảng Tây, tìm mấy người đại ca, rồi quay về cứu viện Thành Đô.

Tiêu Thu Thủy vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn trời, trời cao biển mây vô tận, nhưng ánh mặt trời vẫn thực chói chang, thực rạng ngời.

Tiêu Thu Thủy khẽ quyệt ánh lệ bên khóe mắt:

- Tôi ra đi, vốn là để trở về.

Lương Đấu chăm chú nhìn hắn, sau một lúc liền vỗ vỗ vai Tiêu Thu Thủy, nói:

- Người anh em, ta muốn đi cùng cậu, nhưng giờ thì không thể...

Tiêu Thu Thủy nhìn vị đại hiệp không ngờ lại gọi hắn là “anh em” này. Hắn chờ ông nói tiếp.

- Bây giờ ta phải lập tức lên Thiếu Lâm, Võ Đang, bẩm báo Thiên Chính đại sư, Thái Thiện chân nhân. Giang hồ gặp tình thế nguy hiểm như vậy, mười sáu môn phải không thể không kết thành một mạch... Muốn diệt Quyền Lực bang, tất phải đồng tâm hợp sức!

Lương Đấu nhìn thẳng vào Tiêu Thu Thủy, trịnh trọng nói từng tiếng một:

- Có điều dù ở chân trời góc biển, ta cũng phải tìm cho được cậu.

Lương Đấu bình tĩnh tiếp:

- Kể cả Thiên Chính, Thái thiện không quản việc này thì ta cũng chỉ hết sức mà làm, không cần biết họ quyết định thế nào, ta cũng phải đi tìm cậu.

Lương Đấu khẽ mỉm cười, chân thành nói:

- Nếu như cậu không chê cười, ta lại có một ý này, chúng ta kết làm anh em, không phân già trẻ, có được không?

Lương Đấu lại tiếp:

- Có thể cậu sẽ cảm thấy tôn ti có bậc, hơn nữa võ công trước mắt còn không bằng ta, nhưng với nhân phẩm, năng lực của cậu, có một ngày thanh danh cậu sẽ còn lớn hơn ta, võ công còn cao hơn ta. Bây giờ xưng huynh gọi đệ với cậu cũng là được hưởng sái của cậu thôi. Cậu không được từ chối nữa, được chứ?

Tiêu Thu Thủy nắm chặt tay lại.

Hắn nhìn Lương Đấu, không nói gì khác, chỉ nói một chữ:

- Được.

Lương Đấu ôm quyền, lập tức quay người, nói:

- Người anh em, vậy thì tạm biệt.

Tiêu Thu Thủy cũng chắp tay:

- Sau này gặp lại.

Họ không nói thêm gì nữa. Gió lớn, vạt áo phấp phới, Lương Đấu bắt đầu xuống núi.

Hảo nhân Hồ Phúc cũng nhìn Tiêu Thu Thủy, chắp tay nói:

- Chúng ta gặp lại ở Thành Đô.

Tiêu Thu Thủy hoảng hốt:

- Các vị...

Hồ Phúc thở dài:

- Lao Cửu đã chết, Ngô Tài tàn phế, Lưỡng Quảng thập hổ chúng tôi mười người một lòng, bây giờ cũng chẳng có gì để nói nữa. Chúng ta sẽ cùng Tiêu huynh đệ xông pha giang hồ, nhưng là...

Thi Nguyệt tiếp lời:

- Chúng tôi trước tiên phải tới Quảng Đông, Quảng Tây, thu xếp mọi việc rồi mới yên tâm cùng cậu đi thay trời hành đạo, trừ mạnh giúp yếu.

Sát Tử nhìn thẳng vào Tiêu Thu Thủy, cao giọng nói trong gió lớn:

- Tiêu huynh đệ, chúng ta sẽ còn gặp lại!

Bọn họ cùng chắp tay, La Hải Ngưu mắt ngấn lệ cõng Lao Cửu, Hồ Phúc đỡ Ngô Tài, xuống núi giữa ánh mặt trời chói chang.

Chỉ còn lại hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Thu Thủy ngơ ngẩn trên núi.

Một hồi lâu, hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Thu Thủy vẫn không nói gì.

Mây trắng bay bay.

Hòa thượng Đại Đỗ nhìn Tiêu Thu Thủy tay chắp sau lưng, ngón tay nắm vào, rồi lại mở ra, đột nhiên cảm thấy trong lòng Tiêu Thu Thủy đang rất tịch mịch.

Giống như một vị tướng già, chứng kiến những chiến sĩ sất trá phong vân, những anh hùng ẩm ma bi ca, tất cả đều lần lượt tiêu tan, lần lượt ngã xuống.

Hòa thượng Đại Đỗ thầm than một tiếng, hắn và vị “đại ca” này quen biết gần mười năm, biết Tiêu Thu Thủy tính tình hiếu động, thích chơi đùa, nhưng kỳ thực trong lòng lại mang cả trăm vạn hùng binh, ý chí bao trùm vạn vật.

Chỉ không biết, hắn có hiểu sự cô tịch của anh hùng, lên cao gió lạnh hay không?

Hòa thượng Đại Đỗ hắng giọng, cuối cùng cũng mở miệng:

- Chúng ta cùng xuống núi đi.

Ánh mắt Tiêu Thu Thủy xa xăm không thấy bờ, hỏi:

- Anh muốn đi đâu?

Hòa thượng Đại Đỗ đáp:

- Giờ chúng ta đυ.ng phải Quyền Lực bang, còn chưa đủ để đấu với chúng, không bằng trước tiên tới Trung Sơn hội hợp với Lâm công tử, dựa vào võ công của hắn, ít nhất cũng có thể giằng co được với Tống Minh Châu kia.

Tiêu Thu Thủy bình tĩnh nói:

- Tôi là người Hoán Hoa, không thể không tới Hoán Hoa trước, anh cứ tới Đông Hải, mời Lâm công tử ra.

Hòa thượng Đại Đỗ chần chừ một thoáng, nói:

- Chúng ta cứ đi một đường đi, tránh khi gặp phải Quyền Lực bang lại thiếu một người phối hợp.

Tiêu Thu Thủy bình thản đáp:

- Anh tới tìm Lâm công tử rồi nhanh chóng đến chi viện, đó mới là việc chính. Càng huống hồ tôi còn phải đi tìm mấy người lão Thiết, tiểu Cố...

Nói tới đây, tâm trạng lại bay xa:

- Bọn họ đều là loại huynh đệ ăn đòn giống như anh vậy...

Thêm Bình Luận