Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Hắn trước nay gϊếŧ người, lần này lại bị người gϊếŧ.

Hắn giãy giụa nói:

- Các ngươi... Các ngươi làm vậy với ta... Xà vương... Xà vương sẽ báo thù.... cho.....

Thiết Tinh Nguyệt cáu kỉnh đáp:

- Xà vương cái gì, chẳng bằng một phát rắm của ta!

Khâu Nam Cố cũng gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Thần Châu kết nghĩa bọn ta cũng có Bát đại thiên vương, Vua rắm Triều Châu là đệ nhất thiên vương.

Tôn Nhân Đồ đang muốn lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng Cố Hoàn Thanh kêu thảm.

Thứ lợi hại nhất của Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thanh, đương nhiên là đôi chân.

Đường Bằng, Đường Mãnh, Đường Phương lại nhắm chuẩn đôi chân hắn để ra tay.

Cố Hoàn Thanh cật lực tránh né, nhưng đối mắt hai ba phát, chân hắn đã trúng ba châm, bốn tiêu, năm đạn.

Đáng sợ nhất là gối trái bị Đường Mãnh dùng một chùy đá nặng đánh nát.

Sau đó Tiêu Dịch Nhân đã tới.

Tiêu Dịch Nhân không cho hắn mở miệng, cũng không cho hắn lấy hơi, một kiếm kết liễu tính mạng hắn.

Cố Hoàn Thành kêu thảm một tiếng, thi thể từ trên rừng đá rơi xuống nước, nhưng nước đã sớm đỏ ngầu.

Không có tiếng giao đấu, kẻ địch đều ở trong nước, cho nên trong rừng đá cũng không còn người của Quyền Lực bang.

Hơn trăm đệ tử Hoán Hoa, ngoài những hảo hán bó tay chịu chết ban đầu thì không hề tổn thất một người.

Bang chúng Quyền Lực bang thì lại tử vong toàn bộ.

Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái chết được nhắm mắt, bởi vì họ đều biết, những huynh đệ khắc chữ “gϊếŧ” lên cánh tay nhất định sẽ báo thù cho họ.

Bây giờ họ quả nhiên đã báo thù.

Nhanh chóng, chuẩn xác, hơn nữa còn không lưu lại kẻ sống.

Sau đó tất cả họ đều quỳ xuống, tế bái những anh em đã chết.

Tôn Nhân Đồ chịu đau nhìn cảnh tượng này, mới biết đã tuyệt vọng rồi.

Hắn cố sức chống chọi, tung cước đá văng Thiết Tinh Nguyệt, song đao huy vũ, ép lùi Tả Khâu Siêu Nhiên và Khâu Nam Cố. Mới chạy được vài bước, Mả Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi đã chặn lại.

Hắn thở dài một tiếng, trở tay đâm cả trường đao bảy thước ba tấc cùng đoản đao một thước hai tấc vào người mình, mất mạng đương trường.

Tiêu Dịch Nhân điểm lại nhân số, còn một trăm mười tám người.

Tiêu Dịch Nhân rất hài lòng.

Hắn cảm thấy hắn đang kéo cung, dây cung căng tròn rồi, nhắm chuẩn mục tiêu rồi, vận đủ kình lực rồi, mới bắn, bắn ra, là trúng.

Lần này hắn giương một cây cung thật hài lòng, bắn một phát tên thật hoàn hảo.

Nhưng Đường Phương không hề lên tiếng.

Nàng biết, nếu Tiêu Thu Thủy ở đây, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Tiêu Thu thủy sẽ không coi anh em là bia ngắm, tùy tiện hi sinh.

Tiêu Dịch Nhân dẫn người rời khỏi rừng đá. Trận chiến trong rừng đá sẽ khiến Hoán Hoa kiếm phái và hắn danh chấn võ lâm.

Hắn dẫn người vào sâu trong lòng địch, nhưng lại không có ai dám đánh lén nữa.

.... Có lẽ là vì trận chiến rừng đá quá nổi tiếng chăng?

Ngày mùng bốn tháng sáu

Bọn họ đã tới vùng hồ Điền.

Bă trăm dặm quanh hồ Điền Trì, hoa tươi đầy rẫy, cảnh sắc tuyệt đẹp. Lầu Đại Quan đối mặt với hồ Điền, có thể tận hưởng hết thắng cảnh của hồ.

Hồ Điền được hai danh sơn Bích Nan, Kim Mã vây quanh, có câu “Điền trì tam bách lý phù dung”, kỳ thực đâu chỉ có có phù dung, quả thật là hoa gì cũng có, chỉ riêng hoa trà thôi đã có tới hơn bảy trăm loại.

Huyện Đại Lý trong một dải Nhị Hải lại có núi Điểm Thương khí thế hùng vĩ.

Núi Điểm Thương ở phía tây huyện Đại Lý, trải dài hơn ba trăm dặm, tổng cộng mười chín đỉnh.

Phía nam núi Điểm Thương có tháp cổ được xây đời Đường, bốn góc, mười sáu tầng, cao hai trăm ba mươi thước.

Đá Đại Lý xuất xứ từ Điểm Thương nổi tiếng trên đời, còn có tên khác là đá Điểm Thương, có thể dùng để chế tạo bình phong đá cùng quân cờ đá. Điểm Thương vốn đã khí thế trầm hùng, lại có các loại đá Đại Lý màu sắc rực rỡ, càng thêm vẻ huyền ảo, kỳ bí.

Võ lâm đương thời, trong mười sáu môn phái lớn, ngoại trừ Thiếu Lâm, Võ Đang, một trong mười bốn phái còn lại chính là Điểm Thương.

Chưởng môn phái Điểm Thương Lâm Sinh Phu, một ngọn phán quan bút chuyên đánh ba mươi sáu tử huyệt, bảy mươi hai yếu huyệt, một trăm linh tám tiểu huyệt trên người, ở tái ngoại được tôn là “Điểm Thương nhất bút”, đệ tử tuy không nhiều nhưng đều là loại không tầm thường.

Phái Điểm Thương vốn có gần trăm đệ tử, quá nửa phân tán ở khắp Vân Nam, trong Trung Nguyên cũng có dấu tích, sống trong tổng đàn phái Điểm Thương chỉ được hơn ba mươi người.

Hơn ba mươi người này đều là nhân vật rất khó dây.

Ví dụ một người trong số đó tên là Thang Cẩm Thường, ngoại hiệu của hắn chỉ có một chữ:

Tử.

Hắn gϊếŧ người không chớp mắt.

Hắn gϊếŧ người không cần đao kiếm.

Hắn gϊếŧ người thậm chí không cần nhìn người.

Phái Điểm Thương chẳng phải danh môn chính phái, hắn, Thang Cẩm Thường cũng chẳng phải người tốt.

Hắn muốn một người “chết”, người đó cũng chỉ có thể “chết” cho hắn xem.

Hắn chính là một trong những học trò yêu mà Lâm Sinh Phu đắc ý nhất.

Lâm Sinh Phu tuy không khuyến khích hắn gϊếŧ người nhưng cũng không phản đối hắn gϊếŧ người.

Thang Cẩm Thường cũng hiểu rất rõ ý tứ sư phụ mình.

Lâm Sinh Phu là chưởng môn Điểm Thương, gϊếŧ người có chút bất tiện.

Đệ tử của lão ta gϊếŧ thì khác rồi.

Người khác trách tội, lão cũng ra vẻ mắng mỏ một chút. Người khác giơ ngón cái tán thưởng, lão mỉm cười khiêm tốn, giống như đang nói: Hắn giỏi, sư phụ hắn, đương nhiên là càng giỏi rồi.

Khi Thang Cẩm Thường gϊếŧ những kẻ xâu xá, tiếng ác đồn vang, sắc mặt Lâm Sinh Phu lại càng đắc ý.

Gϊếŧ kẻ xấu để dương danh lập vạn, lại được cái tiếng là danh môn chính phái, chủ trì chính nghĩa, sao không vui vẻ mà làm?

Cho nên Thang Cẩm Thường cũng rất đắc ý.

Hắn lập chí phải cưỡi con ngựa nhanh nhất, tìm người phụ nữ xinh đẹp nhất, gϊếŧ kẻ khó gϊếŧ nhất.

Đương nhiên, hắn chưa từng gặp phải kẻ “khó gϊếŧ”.

Lại càng chưa từng gặp kẻ nào có thể “gϊếŧ hắn”.

Cả đời hắn chỉ có gϊếŧ người, không sợ bị người gϊếŧ.

Ngày mùng bốn tháng sáu, giữa trưa.

Hắn lê bước chân mệt mỏi tới cửa nam Điểm Thương.

Tháp cổ ở cửa nam chính là trọng địa của phái Điểm Thương.

Mỗi ngày hắn đều phải tới bái phỏng Lâm Sinh Phu một lần, thỉnh an lão một cái, hoặc là lắng nghe dạy dỗ một chặp, nói chung hôm nào cũng phải khúm na khúm núm một phen.

Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nếu không có Lâm Sinh Phu che chở, hắn chẳng thể tung hoành dễ dàng như vậy trong võ lâm.

Muốn Lâm Sinh Phu ủng hộ hắn, trước tiên phải biết cách làm sư phụ “vui lòng”.

Cho nên dù hôm qua hắn tửu sắc quá độ vẫn chạy tới tháp cổ một chuyến.

Nhưng lúc này ánh mắt hắn liền sáng lên.

Một cô gái bán hoa.

Một giỏ đầy hoa, màu lam, màu vàng, màu đỏ, thậm chí có có màu tím, màu hồng, không loại nào là không phải màu sắc rực rỡ nhất.

Hoa đẹp, còn không bằng người đẹp.

Hoa yêu kiều, người căng mọng.

Cô gái đó cười thật ngào, yểu điệu hỏi hắn:

- Công tử, có muốn mua hoa không?

Thang Cẩm Thường nhìn đông một cái, nhìn tây một chặp, trong lòng như được chí bảo, không thể để sư huynh đệ phát hiện, cướp mất diễm phúc từ trên trời rơi xuống này.

Trong lòng hắn cũng có chút buồn bực, tại sao có một tiểu mỹ nhân tuyệt vời như vậy mà đám sư huynh đệ háo sắc của hắn lại không phát hiện ra?

Hắn quyết phải vui vẻ với nàng một phen, đù sao tới chỗ này bán hoa cũng chẳng phải là loại con gái tốt lành gì rồi. Hắn quyết định phải mang nàng ta đi trước đã.

Cô gái lại dịu dàng nói:

- Rút cuộc là công tử có mua không?

Thêm Bình Luận