Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Một phần ba hảo hán còn lại không hề động đậy.

Họ cùng nhóm Tiêu Dịch Nhân lùi sang một bên, bình tĩnh chờ đợi, không hề nhúng tay.

Họ tin tưởng đồng đội của mình có thể ổn định cục diện rất nhanh chóng.

Đồng đội của họ quả nhiên là đã ổn định cục diện cực nhanh.

Có điều cũng có người rất thảm, nhất là những người qua đường vô tội, không ít người rơi xuống cảm bẫy hoặc bị thương mất mạng.

Bọn họ sợ hãi, đau đớn, tức giận, hoặc là than khóc.

Trong đó có một người mẹ trẻ tuổi, gầy nhỏ, gò má cao, vốn đang mở áo cho con bú sữa, bây giờ đứa bé đã biến mất, cô ta vạt áo mở rộng, đã quên cả che đậy.

Cô ta cứ ngẩn ra như vậy, sau đó xông tới, kéo chân một đại hán, gào khóc:

- Các ngươi trả mạng con ta lại đây, trả mạng con ta lại đây...

Đại hán kia không thể ứng phó, chỉ biết thuận tay đẩy sang một bên, cô ta loạng choạng ngã tới chỗ mấy người Tiêu Dịch Nhân.

Tiêu Dịch Nhân không hề động đậy.

Người phụ đó khóc lóc, kêu gào, cấu xé, lộ ra bộ ngực trắng ngần:

- Trả mạng con ta lại đây, trả mạng con ta lại đây...

Đột nhiên, trên tay người phụ nữ bỗng có thêm một thanh đao.

Một thanh đao cong như vầng trăng.

Một vầng trăng rằng, mà lại đột ngột như chớp nhóa.

Cũng nhanh như chớp giật.

Người phụ nữ đó vừa ra tay, Tiêu Dịch Nhân đã bắt được cổ tay cô ta.

Tiêu Dịch Nhân ra tay như sắt, một trảo đã bắt trúng chỗ bảy tấc trên tay cô ta.

Người phụ nữ cả kinh, tay phải lỏng ra, loan đao rơi xuống.

Đao quang lại bùng lên, đao rơi xuống tay trái người phụ nữ.

Tay trái cô ta sử đao còn nhanh hơn tay phải.

Đao chém vào ngang hông Tiêu Dịch Nhân.

Tiêu Dịch Nhân chỉ có thể buông tay, lùi lại nửa bước, quát lên:

- Trung nguyên Loan nguyệt đao Tẩy Thủy Thanh là gì của ngươi?!

Người phụ nữa kia vẻ mặt hung ác, đột nhiên lùi lại, lùi qua một đoàn xe lừa, Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố đã trước sau chặn cô ta lại, Đường Phương hô lên:

- Không cần đoán nữa, ả ta chính là sư muội của Tẩy Thủy Thanh, Thích Thường Thích.

Sắc mặt Tả Khâu Siêu Nhiên vụt trầm xuống, một trong Cửu thiên Thập địa, Thập cửu nhân ma, “Ám Sát nhân ma” Thích Thường Thích!

Thân hình hắn khẽ động, phóng nhanh tới.

... Tả Khâu Siêu Nhiên có hai vị sư phụ, một là Ưng trảo vương Lôi Phong, hai là Đệ nhất cầm nã thủ, Hạng Thích Nho.

Lôi Phong lạnh lùng, Hạng Thích Nho thuần hậu.

Hạng Thích Nho chính vì tính tình phúc hậu cho nên từng bị Thích Thường Thích ám toán làm bị thương.

Vì thế tay trái ông ta chỉ còn lại ba ngón tay.

Tả Khâu Siêu Nhiên tôn kính sư phụ mình, cũng cực hận Thích Thường Thích.

Hắn đang muốn tìm Thích Thường Thích báo thù, một trận gió mạnh thổi tới, làm hắn phải đưa tay che trước mắt, khi gió thổi qua, Thích Thường Thích đã biến mất.

Cô ta biến mất giữa đám xe la.

Dưới sàn đá Điểm Thương này chẳng khác gì hang ổ của chuột chũi, rối rắm phức tạp, mà Thích Thường Thích thì giống như chuột chũi, lúc nào cũng có thể biết mất tăm.

Tiêu Dịch Nhân bình thản nói:

- Thủ đoạn ám sát của ả ta cao, kỹ thuật lại không cao.

Thiết Tinh Nguyệt chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì:

- Tại sao thế?

Tiêu Dịch Nhân lạnh lùng đáp:

- Một người mẹ mất con, chẳng có lý gì để không đi tìm con trước mà lại tìm người ta liều mạng. Hơn nữa ả ta còn luôn miệng nói con mình đã mất mạng, không giống người làm mẹ.

Âu Dương San Nhi nhíu mày:

- Vậy nhất định là vì ả chưa từng làm mẹ, không biết tâm tình của người làm mẹ.

Thiết Tinh Nguyệt lại vô cùng khâm phục Tiêu Dịch Nhân:

- Nếu là tôi, tôi cũng không biết.

Khâu Nam Cố cười lạnh châm chọc:

- Nếu là cậu, cậu chỉ có chết thôi.

Thiết Tinh Nguyệt quát trả lại:

- Cậu cũng có nhìn ra được cái quái gì đâu.

Khâu Nam Cố cười nhạt:

- Vẫn hơn cậu cái mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta!

Thiết Tinh Nguyệt túm cổ Khâu Nam Cố:

- Cậu nói! Cậu nói! Cái đồ bảy năm, tám năm, trên mặt không mọc nổi một sơi lông, tôi đánh chết cậu! Tôi đánh chết cậu!

Khâu Nam Cố cười khặc khặc, bật lại:

- Muốn đánh à? Cậu cũng đánh nổi tôi chắc? Đánh thì đánh, sợ nhau chắc?!

Hai người lại làm rộn lên, chẳng ai k khuyên bảo được hai tên tính tình nóng nảy này.

... Nếu có Tiêu Thu Thủy ở đây thì tốt quá.

Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố đều phục Tiêu Thu Thủy, hắn chắc chắn sẽ khuyên bảo được.

Đường Phương nghĩ, Đường Phương ngấn nước mắt.

Nước mắt không dễ rơi.

Tiêu Dịch Nhân bỗng nói:

- Tháo la kéo ra, chúng ta cưỡi la đến Nộ Sơn.

Tháo la ra, tổng cộng có mười lăm con.

Tiêu Dịch Nhân quay người, chuẩn bị ngồi lên, bỗng nhiên có người quát:

- Không được ngồi!

Một người phóng vụt tới, tay vung lên như ánh chớp, đặt lên vai Tiêu Dịch Nhân.

Tiêu Dịch Nhân khẽ trầm vai, trở tay bắt ngược lại tay người kia.

Người tới cười hì hì, coi như không có việc gì, hóa ra một người ăn mày trông cực kỳ bình thường.

Không bình thường chính là bên hông người ăn mày đó có bảy cái túi rách.

Tiêu Dịch Nhân tất nhiên là biết, trước khi Quyền Lực bang quật khởi, trong võ lâm, Cái Bang chính là bang phái lớn nhất thiên hạ, cho dù là sau khi Quyền Lực bang nổi lên, Vái Bang vẫn là bang hội người đông thế mạnh nhất trong bạch đạo.

Mà đệ tử Cái Bang, hông đeo một cái túi là đã thuộc vào đệ tử nội vi rồi, nếu đeo bảy túi thì thân phận trong bang là rất cao, đương kim chưởng môn cũng chỉ đến mười túi mà thôi, trưởng lão có hai vị, đều là chín túi.

Tiêu Dịch Nhân lập tức ôm quyền:

- Cái Bang?

Người ăn mày cũng ôm quyền, nói:

- Xin chào Tiêu đại hiệp.

Tiêu Dịch Nhân hỏi:

- Không biết các hạ có gì chỉ giáo?

Người ăn mày nghiêm mặt đáp:

- La này không thể cưỡi được?

Tiêu Dịch Nhân ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Người ăn mày nói:

- Vừa rồi Ám Sát nhân ma Thích Thường Thích ẩn vào giữa xe la, đã bố trí châm độc trên yên ngồi.

Người ăn mày cẩn thận đưa tay kẹp tới, thu vào trong lòng bàn tay, mở ra dưới ánh nắng, quả nhiên có một cây kim nhỏ như lông trâu, lấp lánh ánh lam, nói:

- Nếu vừa rồi huynh đài ngồi xuống, sợ rằng sẽ không đứng dậy nổi nữa.

Tiêu Dịch Nhân cười đáp:

- Vậy phải cảm tạ ơn cứu mạng của huynh rồi.

Người ăn mày vỗ vỗ cai Tiêu Dịch Nhân, cười nói:

- Trong bốn biển đều là anh em. Càng huống hồ kiến nghĩa dũng vi, chính là việc nên làm trong võ lâm, nhất là Hoán Hoa kiếm phái cũng là người đồng đạo.

Tiêu Dịch Nhân cười cười, bỗng nhiên vụt biến sắc, thét lên một tiếng, ngã vật xuống.

Tả Khâu Siêu Nhiên bước dài lên trước, bắt lấy tay tên ăn mày, vặn mạnh một cái, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một cây gai nhỏ còn bé hơn cả mũi châm kia.

Tả Khâu Siêu Nhiên trợn muốn rách cả khóe mắt, giận giữ quát:

- Ngươi là ai?

Kẻ đó hai tay một đẩy một chặn, đã rút được tay về, lùi lại ba bước, bày thế phòng ngự, cười lạnh đáp:

- Ta tên Lương Tiêu Thử, ngoại hiệu là “Phật Khẩu thần ma”.

......

Mặt trời lên cao giữa đầu.

Tháp ĐiểmThương, ông lão và thiếu nữ vẫn đang ở đó.

Ông lão đột nhiên hỏi:

- Chẳng biết con cả nhà họ Tiêu có vượt qua được ải của Thích Thường Thích, Lương Tiêu Thử không nữa?

Cô gái dẩu miệng cười đáp:

Thêm Bình Luận