Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

- Nếu như Tiêu Dịch Nhân có thực lực nhất, Tiêu Thu Thủy có tiềm lực nhất của Hoán Hoa kiếm phái, cùng với một trăm ba mươi tư người quên thân phục vụ mà bang chủ chú ý tới cũng không vượt qua được cửa của Lương, Thích thì đúng là bang chủ đã quá đề cao bọn chúng rồi.

Thiếu nữ lại cười duyên, hỏi:

- Ông đã bao giờ thấy bang chủ nhìn nhầm người chưa?

Ông lão cười đáp:

- Nếu bang chủ nhìn nhầm thì cũng không cần phải lao sư động chúng bố trí như vậy, có điều công tử Liễu Ngũ vẫn muốn hai người Thích, Lương đi thử.

Cô gái vẫn cười hì hì:

- Cũng giống như chúng ta thôi, nếu để bọn chúng vửa qua cửa này thì còn tính là người trong Bát đại thiên vương của Quyền Lực bang nữa sao?

Ông lão cười khà khà:

- Xà vương há lại chỉ có hư danh?

Vừa dứt lời, tiếng cung bật đột nhiên vang lên không ngớt.

Bảy tám chục mũi tên, lực bắn cự mạnh, lao về phía ông lão và thiếu nữ.

Nhưng ông lão và thiếu nữ chợt biến mất.

Sau đó xung quanh tháp không ngừng vang lên tiếng kêu thảm.

Tiếng kêu thảm vang lên giữa chừng thì bị cắt đứt, hai ba mươi đại hán lao ra khỏi gốc cây, bui cỏ, được nửa đường thì ngã xuống, đợt tên thứ hai bấy giờ mới bắn phập phập xuống đất.

Những người này chết toàn thân đều không một vết thường, giữa trán có một chấm đỏ, nếu kiểm tra cẩn thận thì có thể phát hiện, tại những điểm rất ít được chú ý trên thân thể có hai vết răng mờ nhạt.

Sau đó, ông lão và thiếu nữ lại ung dung xuất hiện trên tháp đá.

Thiếu nữ cúi nhìn xuống dưới, đã không còn một người sống.

- Dư nghiệt Điểm Thương?

- Hai mươi tư người.

- Tôi gϊếŧ mười ba người.

- Tôi gϊếŧ mười một người, nhưng trong đó có Đông Chấn Bắc.

- Đông Chấn Bắc là ai?

- Sư thúc Lâm Sinh Phu.

Cô gái mỉm cười đáp:

- Vậy tôi chẳng có gì để nói.

Ông lão cũng cười:

- Chúng ta cũng có thể so đấu lần nữa, chờ lúc người nhà họ Tiêu tới.

Thiếu nữ cười cười:

- Chỉ cần người Hoán Hoa có thể tới.

..........

Đường Mãnh gầm lên một tiếng, chuẩn bị ra tay.

Lương Tiêu Thử cười cười quái dị:

- Ngươi đừng ra tay, ngươi mà ra tay, ta lập tức chạy.

Hắn chỉ chỉ xuống đất, cười nói:

- Chỉ cần ta giậm chân một cái, rơi xuống đất lập tức bỏ chạy, giống như Thích Thường Thích vậy, các ngươi chẳng làm gì được ta cả .

Thiết Tinh Nguyệt rõ ràng là đã sắp sửa xông lên, lúc này cũng chỉ có thể đứng lại.

Chỉ nghe lục cục mấy tiếng, trên sàn đá gần đó bỗng có một cái đầu trồi lên.

Đầu một người phụ nữ.

Thích Thường Thích.

Thích Thường Thích, nói:

- Bọn ta có hai nhóm nhân mã chặt gϊếŧ các ngươi ở Hạ Quan. Nhóm thứ nhất bại rồi, bọn ta còn có nhóm thứ hai.

Lương Tiêu Thử cười lạnh, xòe hai tay ra:

- Chúng ta vẫn có thể đấu tiếp.

Chỉ cần hai tay hắn hợp lại sẽ lập tức phát ra một tiếng vỗ sắc gọn.

Âm thanh đó vang lên, từ bốn phía, bên tường, trên nhà, dưới đất sẽ có hơn trăm cao thủ Quyền Lực bang xông ra, quyết một trận sinh tử với tinh nhuệ Quyền Lực bang.

Tiêu Dịch Nhân đã chết, rắn không đầu chẳng thể bò, vì thế Thích Thường Thích, Lương Tiêu Thử rất tự tin.

Nhưng hai tay Lương Tiêu Thử còn chưa hợp lại, Tiêu Dịch Nhân vốn đã chết lại bắn lên như một mũi tên, vừa ra tay đã khống chế tám huyệt đạo trên người Lương Tiêu Thử.

Tiêu Dịch Nhân võ công cao, ra tay nhanh, lại nằm ngoài ý liệu của mọi người, cự ly cực gần, Lương Tiêu Thử đương nhiên là không kịp tránh né.

Thích Thường Thích vừa thấy tình thế không ổn liền lập tức chui xuống hang.

“Bụp, bụp, bụp, bụp”, ám khí của Đường Bằng đánh lên mặt đất.

Tấm che đã đóng lại, Thích Thường Thích đã biến mất.

Mã Cảnh Chung bỗng xông ra, khẽ nhíu mày, nhắm chuẩn một chỗ, đánh xuống thật mạnh.

“Chát!”. Ván gỗ vỡ nát, một tiếng kêu thảm.

Khâu Nam Cố quơ tay hai ba cái, quét sạch gỗ vụn, dưới đất có một đường hầm hẹp dài, phức tạp.

Dưới đường hầm không có một bóng người, nhưng có một vũng máu.

Ngoại hiệu của Mã Cảnh Chung là Lạc địa sinh căn, từng một quyền đánh chết Thiên Thủ nhân ma đồ cổn, danh hiệu Ám thung tam thập lục lộ, những kẻ độn thổ chạy trốn gặp phải anh ta cũng chẳng khác nào gặp Diêm Vương.

Tiêu Dịch Nhân chợt lên tiếng:

- Không cần đuổi theo.

Âu Dương San Nhi cũng nói:

- Chúng ta đã bắt được Lương Tiêu Thử, giáo huấn Thích Thường Thích....

... Hơn nữa, nhóm binh mã thứ hai của Quyền Lực bang ẩn nấp ở đây cũng không thể phát động nữa.

Chủ soái kẻ bị bắt, kẻ chạy trốn, bị thương, đám phục binh này cũng chỉ có thể “phục”, chứ không thể làm “binh” đánh ra nữa.

Tiêu Dịch Nhân nhìn Lương Tiêu Thử đang trợn tròn mắt căm hận nhìn mình, hỏi:

- Ngươi muốn biết tại sao ta trúng Phật thủ ngưu mao thứ của ngươi mà lại không chết?

Lương Tiêu Thử đã không thể nói năng nữa, nhưng hắn quả thực muốn hỏi như vậy.

Tiêu Dịch Nhân bỗng kéo một góc áo, bên trong lộ ra một mảnh kim loại màu vàng rực:

- Ngươi đã từng nghe nói nhà họ Tiêu Hoán Hoa có ba bảo bối chưa?

Lương Tiêu Thử muốn gật đầu, nhưng ngay cả đầu cũng không thể gật. Kình lực điểm huyệt của Tiêu Dịch Nhân xâm nhập vào tận gân cốt, Lương Tiêu Thử thật sự không có cách nào bày tỏ bằng hành động được.

Hắn biết ba bảo bối của nhà họ Tiêu:

... Cổ kiếm được thờ phụng trong từ đường nhà họ Tiêu.

... “Kim giáp thiết y” đao thương bất nhập.

.... Ba viên “Tiêu dao hoàn” có thể khiến người sống rơi vào trạng thái chết giả.

Trên người Tiêu Dịch Nhân đang mặc Kim giáp thiết y.

... Nhưng Tiêu Dịch Nhân làm sao dám chắc Lương Tiêu Thử sẽ đâm Phật thủ ngưu mao thứ vào vai hắn chứ không phải đâm vào bộ phận khác như là đầu, tay, hoặc chân?

Lời nói của Tiêu Dịch Nhân đã giải đáp nghi vấn đó:

- Bởi vì ta chỉ cho ngươi đâm vào áo giáp của ta.

... Nếu ta không để ngươi đâm, ngươi căn bản không thể đâm nổi.

Nhưng Lương Tiêu Thử không phục, cũng không hiểu được.

... Làm sao Tiêu Dịch Nhân biết được Lương Tiêu Thử muốn đánh lén hắn.

Lời của Tiêu Dịch Nhân lại giải đáp câu hỏi của Lương Tiêu Thử.

- Bởi vì quy củ của Cái Bang, đệ tử năm túi trở lên không được xin tiền, người giả trang thành ăn mày, để cho giống thật, vừa van vỉ, vừa cầu xin, vừa khóc lóc, cho nên Cái Bang không có loại đệ tử như ngươi.

Ánh mắt Tiêu Dịch Nhân sắc bén như đao:

- Châm độc trên yên ngựa vốn nằm trong kẽ tay ngươi. Thích Thường Thích thất bại chạy trốn, căn bản không có thời gian bố trí độc vật, ngươi giả làm người tốt, tất có mưu đồ, ta đã sớm đề phòng rồi.

Lương Tiêu Thử không nói gì, cho hắn không bị khống chế huyệt đạo thì cũng chẳng thể nói được gì.

Đối mặt với loại người như Tiêu Dịch Nhân, có lúc thật sự không thể nói nên nổi một câu.

Đám Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên lại càng bội phục Tiêu Dịch Nhân, quả thực là phục đến sát đất.

.............

Ông lão thản nhiên nói:

- Bọn chúng muốn tới Tứ Xuyên, nhất định phải vòng qua nơi này, nơi này cũng là nơi chúng bỏ mạng.

Thiếu nữ hỏi:

- Bố trí của bang chủ sao? Người đó có tới không?

Ông lão đáp:

- Người bang chủ phái đi, nhất định sẽ tới vào lúc hắn cần phải tới.

Cô gái bỗng biến sắc:

- Hôm nay là ngày bao nhiêu?

Ông lão đáp:

- Mùng sáu tháng sáu.

Thiếu nữ nói nhanh:

- Chúng ta dự đoán bọn chúng sẽ tới vào ngày bao nhiêu?

Thêm Bình Luận