Giang Sơn Như Họa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 4 Thần Châu Kỳ Hiệp Hệ Liệt
Nhiều năm về sau, nhớ tới Đại Minh ven hồ một đêm kia, hắn không khỏi ảm đạm thần thương, khi quá cảnh thiên, thế sự vô tình, nay sớm cảnh còn người mất. Thật hy vọng thời gian có thể đảo lưu, trở lại …
Xem Thêm

Ông lão đáp:

- Nhanh nhất là mùng tám tháng sáu, cho dù là thần binh thì cũng phải tới ngày mùng bảy tháng sáu.

Cô gái nói:

- Nhưng hôm nay bọn chúng đã tới rồi.

Ông lão trầm giọng, từ từ nói:

- Đúng thế, bây giờ đã tới rồi.

Thanh âm thiếu nữ cũng trở nên nghiêm nghị:

- Không những tới rồi mà còn đã ở dưới tháp rồi.

.............

Người phái Điểm Thương đã gặp nạn.

Người Hoán Hoa kiếm phái vốn phải đi qua tháp đá, vừa nghe thấy lời đồn đó, Tiêu Dịch Nhân ngay tức khắc ra lệnh.

- Tới tháp đá xem!

Quyền Lực bang chờ hắn ở đâu, hắn sẽ tới đó trước phá hủy Quyền Lực bang!

So với bị truy sát, không bằng nhân lúc quân khí như cầu vòng, phong tỏa hùng binh của kẻ địch trước!

Vì thế nhóm Tiêu Dịch Nhân đã tới chân núi Điểm Thương.

Trước tháp đá.

Kẻ địch là ai?

Tiêu Dịch Nhân không biết.

Hắn chỉ có cảm giác, kẻ địch này không dễ trêu, có thể là kình địch đầu tiên mà hắn gặp trong lần xuất chinh này.

Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa, Đông Chấn Bắc của phái Điểm Thương vốn không dễ đối phó, cũng không dễ chọc vào, nhưng bọn họ đều đã chết.

Chết dưới tay một kẻ trong tháp.

Kẻ trong tháp là ai?

Giờ đã hoàng hôn.

Nhạn bắc bay về nam.

Mặt trời đã dần lặn.

Đỉnh tháp cao vυ"t, chân tháp có hai con trâu đang gặm cỏ.

Bóng tháp đổ nghiêng, có bóng dáng một người phụ nữ.

Người trong tháp là phụ nữ.

Tiêu Dịch Nhân căng mắt nhìn lại mới phát hiện có chút sai lầm:

Là một thiếu nữ, không phải phụ nữ.

Tiêu Dịch Nhân có chút tức cười vì sự khẩn trương của mình.

Thiếu nữ kia từ trong tháp thò đầu ra hỏi:

- Người tới có phải Tiêu Dịch Nhân Tiêu đại hiệp danh chấn giang hồ, cùng với các anh hùng hảo hán môn hạ Bắc đẩu võ lâm Hoán Hoa kiếm phái?

Tiêu Dịch Nhân trầm giọng đáp:

- Ta là Tiêu Dịch Nhân.

Thiếu nữ reo lên một tiếng:

- Hóa ra là anh.

Giọng nói vô cùng vui sướиɠ:

- Anh chờ chút, tôi lập tức xuống ngay.

Chỉ nghe tiếng cầu thang trong tháp vang lên giòn giã, hiển nhiên là thiếu nữ đang chạy nhanh xuống.

Thiết Tinh Nguyệt ngạc nhiên hỏi:

- Cô ta là ai?

Tiêu Dịch Nhân lắc đầu:

- Không biết.

Bọn họ mới chỉ nói với nhau có hai câu, tổng cộng sáu chữ, thiếu nữ đã cười khanh khách bước ra, từ đỉnh tháp cao mười sáu tầng xuống dưới đất, hơn nữa còn ung dung bước ra.

Ngay cả hơi thở cũng không gấp gáp, đầu tóc cũng không rối loạn.

Cô gái cười hỏi:

- Khinh công của tôi có giỏi không?

Tiêu Dịch Nhân nghiêm mặt hỏi:

- Cô là ai?

Thiếu nữ, nheo mắt nhìn Tiêu Dịch Nhân, cười duyên nói:

- Anh thực phải biết tôi là ai?

Tiêu Dịch Nhân vẫn trơ mặt:

- Cô là ai?

Cô gái vui vẻ cười nói:

- Được, tôi nói cho anh biết...

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Dịch Nhân đột nhiên cảm thấy một cảm giác đáng sợ trước nay chưa từng gặp. Thiếu nữ nhẹ nhàng vung tay áo lên, một thứ gì đó bắn vụt ra ngoài, còn chưa kịp nhìn rõ, thứ đó đã bắn vụt về, tay áo vẫn là tay áo, thiếu nữ vẫn là thiếu nữ, giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Dịch Nhân lại vụt rùng mình sởn gai ốc, bay ra xa bảy tám trượng, lăng không lộn người ba vòng, khi rơi xuống đã toàn thần giới bị, nghiêm sắc mặt, trầm giọng hỏi:

- Ngươi là Xà vương?

Sắc mặt thiếu nữ cũng thoáng biến đổi, lập tức mỉm cười đáp:

- Tiêu Dịch Nhân quả nhiên là Tiêu Dịch Nhân, người có thể tránh được Linh xà của ta thật sự quá ít.

Mọi người không khỏi lùi lại mấy bước, thực chẳng ai ngờ một thiếu nữ xinh xắn, trẻ trung như vậy lại là Xà vương độc thủ vô tình, danh chấn thiên hạ.

Lúc này, từ trong tháp lại có một ông lão bước ra, một ông lão vẻ mặt hiền từ.

Đường Mãnh đột nhiên như sét đánh giữa trời quang, quát lên một tiếng:

- Còn lão ta là ai?!

Thiếu nữ quay đầu lại, thấy Đường Mãnh uy vũ như vậy, cũng tựa như kinh hãi:

- Còn ngươi thì là ai?

Đường Mãnh giận giữ đáp:

- Ta là Đường Mãnh, Đường môn Đường Mãnh!

Thiếu nữ cười lạnh đáp:

- Hóa ra là cao thủ của Đường môn đất Thục!

Đường Mãnh giọng như sấm nổ:

- Ngươi muốn thế nào?!

Thiếu nữ đáp:

- Nghe nói ám khí Đường môn thiên hạ vô địch, không biết có sánh được với linh xà nhanh, độc của ta không?

Đường Mãnh quát:

- Rắn của ngươi ở đâu?!

Cô gái cười, chỉ vào tay áo:

- Ngay trong tay áo.

Đường Mãnh trợn mắt nói:

- Rắn của Xà vương chỉ có một con!

Thiếu nữ cười lạnh đáp:

- Xà trung chi vương chân chính chỉ có một con.

Đường Mãnh gầm lên vang đội:

- Vậy thì ta chuyên gϊếŧ một con đó!

Đường Mãnh đột ngột ra tay, một con trâu nước bay thẳng tới!

Trâu vốn đang ăn cỏ bên tháp, Đường Mãnh vung tay, nhấc bổng nó lên, ném mạnh tới.

Đường Mãnh tuy mạnh, nhưng cũng không ngốc, hắn không dám khinh địch trước Xà vương danh chấn thiên hạ.

Vì thế hắn vừa lên đã dùng “ám khí” cực kỳ khổng lồ, đánh thẳng vào khuyết điểm của thiếu nữ mảnh mai.

Thiếu nữ quả thực chưa bao giờ gặp phải ám khí nào “to lớn” đến thế.

Cô ta thật sự hoa dung thất sắc, nhưng ngay lúc hoa dung thất sắc đó đã tránh qua trong đường tơ kẽ tóc, không lùi mà tiến, tới thẳng trước mặt Đường Mãnh.

Cô ta tới trước mặt Đường Mãnh liền vung tay áo lên, “roạt” một tiếng, một vật bắn ra như tia chớp.

Đường Mãnh quát lên một tiếng, vung tay bắt trúng.

Bàn tay to lớn của hắn không sai không lẹch bắt trúng chõ bảy tấc của rắn.

Đường môn vốn là cao thủ phóng ám khí, người biết phóng ám khí đương nhiên là biết thu ám khí, Đường Mãnh coi linh xà cũng như ám khí để bắt lấy.

Đường Mãnh bắt trúng điểm bảy tấc của rắn, nhưng con rắn nhỏ bé như chỉ, toàn thân như mực này lại nhanh như chớp cắn trúng nắm tay Đường Mãnh.

Đường Mãnh hét lớn, dùng sức bóp mạnh, linh xà tuy nhỏ, không ngờ vẫn còn cố giãy giụa.

Tay kia của Đường Mãnh cũng phóng ra như chớp, toàn lực kéo mạnh, thân rắn lập tức đứt làm mấy đoạn.

Thiếu nữ đã biến sắc: độc của linh xà vậy mà lại không làm bị thương được Đường Mãnh.

Cô ta không biết Đường Mãnh có đeo găng tay làm bằng kén tằm băng, ám khí đường môn cũng có một số thứ ẩn chứa kịch độc, Đường Mãnh tuy tính tình thô kệch nhưng vẫn luôn đeo theo găng tay.

... Độc của Đường gia, đến cả đệ tử độc môn cũng không chạm vào được.

Nhưng đúng vào lúc này, hay mắt Đường Mãnh bỗng trợn trừng, miệng há hốc, gầm lên khàn đặc, xương cốt toàn thân rung động lốp cốp, cuối cùng ngã ngửa xuống đất.

Khi ngã xuống sắc mặt Đường Mãnh đã đen xì, bấy giờ mọi người mới phát hiện, ống tay áo của ông lão sau lưng hắn kêu “roạt” một tiếng, có một vật nhanh chóng chi vào.

Đường Bằng phóng tới, ôm lấy Đường Mãnh.

Đường Mãnh đã chết, sau gáy có hai vết răng màu đỏ nhạt.

Đường Phương bước lên, khàn giọng quát:

- Lão ta là ai?!

Thiếu nữ lại cười nũng nịu, nói:

- Tỷ tỷ, chị thật đẹp!

Tiêu Dịch Nhân sợ Đường Phương sẽ gặp độc thủ, cũng bước lên trước, quát hỏi:

- Lão ta là ai?!

Ông lão cười hắc hắc, nói:

- Nói cho chúng biết ta là ai.

Cô gái cười nói:

- Ông ta là Xà vương.

Tiêu Dịch Nhân nhíu mày:

Thêm Bình Luận