Chương 53: Có phải là không được

Edit: Pinkie

Cuối tháng năm, Ngôn Trăn cứ như vậy rời đi mà không báo trước. Bà rời đi, lại một lần nữa làm cho người nhà họ Lục có cái nhìn mới về bà, bà thực sự điên cuồng đến mức làm cho tất cả mọi người giật mình. Bà có thể vì trả thù Lục Húc mà làm ra hành động trơ trẽn, cũng có thể vì để cho Lục Húc nhớ kỹ lời hứa hẹn cuối cùng mà lựa chọn kết thúc mọi thứ ở biệt thự nhà họ Lục.

Hôm sau, Ôn Ngôn nhận được thư chuyển phát của bà. Bên trong thư, bà đã sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, ngay cả video gửi cho Lục Nguyên Khải vào ngày thằng bé phẫu thuật cũng được chuẩn bị xong.

Tất cả hậu sự của bà, Ôn Ngôn đều làm theo ý nguyện của bà, chỉ làm đơn giản, cũng không thông báo với người ngoài. Cuối cùng, bà vẫn lựa chọn ở lại Hải Thành, Ôn Ngôn cũng tôn trọng sự lựa chọn của bà.

Sau này, thỉnh thoảng Ôn Ngôn lại nhớ tới ngày hôm nay, bầu trời Hải Thành đen kịt một mảng, mưa phùn mông lung, mọi thứ đè nén làm cho người ta không có chỗ giải tỏa.

Cuộc đời của Ngôn Trăn dừng lại ở đây…

*

“Chị ơi, mẹ vẫn chưa khỏe ạ?” Mỗi ngày Lục Nguyên Khải đều hỏi Ôn Ngôn câu hỏi này.

Ôn Ngôn và tất cả mọi người đều đã bàn bạc xong, thống nhất nói là Ngôn Trăn bị thương ở chân cho nên mới không tới được.

“Nguyên Khải yên tâm, chờ chân mẹ khỏe hơn thì có thể qua đây thăm Nguyên Khải.” Ôn Ngôn không biết cái cớ này có thể dùng được bao lâu, có lẽ ở độ tuổi này, chuyện sinh tử đối với trẻ con không có bao nhiêu khái niệm, nhưng mà Lục Nguyên Khải không phải là đứa trẻ bình thường, Ôn Ngôn cũng không thể nói thật cho thằng bé biết.

“Vâng, không sao, chị nói với mẹ là không cần lo lắng cho em, phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.” Đúng vậy, thằng bé thực sự hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

“Nguyên Khải thật sự là một cậu bé ngoan.” Mỗi ngày Ôn Ngôn đều muốn khen ngợi cậu một chút, mỗi lần cậu đều có chút thẹn thùng nhưng mà Ôn Ngôn biết, cậu cực kỳ vui vẻ.

Ngược lại, Lúc Húc càng tới thường xuyên. Ôn Ngôn cũng không biết ông ấy vì áy náy hay vì cái gì khác, nhưng mà cho dù là nguyên nhân gì, cho dù cô có ghét người đàn ông Lục Húc này cỡ nào thì cô cũng đều không có tư cách tước đi tình thương của cha thuộc về Lục Nguyên Khải.

*

“Anh về đi, bên này em ở một mình cũng được.” Giang Thiếu Đình vẫn luôn ở Hải Thành với Ôn Ngôn.

“Không có việc gì, anh ở đây thì vẫn có thể xử lý tốt mọi chuyện.” Làm sao anh có thể rời đi vào thời điểm này cơ chứ.

“Lần trước em nghe được bọn họ hỏi anh khi nào thì về.” Mỗi lần có hội nghị qua video, Ôn Ngôn đều nghe thấy có người hỏi anh, khi nào thì anh có thể trở về.

“Không có việc gì, lúc này vừa dịp có thể buông tay để kiểm tra bọn họ.” Giang Thiếu Đình bất cần nói.

Làm sao Ôn Ngôn lại không biết, nhưng mà biết anh vì an ủi cô cho nên cũng không tiếp tục mạnh miệng nữa. Có anh ở bên cạnh, quả thực cô cũng an tâm hơn rất nhiều.

*

Trong thời gian này, Ôn Kiến Thành có gọi điện thoại cho Ôn Ngôn. Cuối cùng Ôn Ngôn vẫn nói chuyện Ngôn Trăn cho ông ấy. Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài rồi bảo Ôn Ngôn chăm sóc tốt cho Lục Nguyên Khải.

Mặc dù hai người ly hôn đã nhiều năm, nhưng Ôn Ngôn biết, trước kia Ôn Kiến Thành đối xử với Ngôn Trăn là thật lòng. Có lẽ cô không biết tình cảm này sâu bao nhiêu, cũng không biết trong lòng Ôn Kiến Thành có cảm giác gì. Đại khái, cảm giác này chỉ có một mình ông biết, người khác không có cách nào hiểu được.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Tiểu Noãn và Nghiêm Vãn Vãn cũng qua đây với cô mấy ngày. Trong lúc đó, hai người cũng tới bệnh viện thăm Lục Nguyên Khải. Hai người rất biết cách dỗ con nít, làm cho Lục Nguyên Khải vô cùng vui vẻ. Đến mức mà sau khi bọn họ về, Lục Nguyên Khải vẫn hỏi Ôn Ngôn là khi nào thì hai người bọn họ lại đến chơi.

Ôn Ngôn rất cảm ơn những người đã ở bên cạnh mình. Cô thực sự thích tất cả mọi thứ ở Lâm Thành, thành phố này không chỉ là nơi cô sinh ra mà còn mang đến cho cô rất nhiều yêu thương, có bố yêu cô, có bạn bè yêu cô, còn có Giang Thiếu Đình yêu cô nữa.

Nơi mà Ngôn Trăn ghét nhất cuộc đời này lại là nơi mà cô yêu nhất.

Ngôn Trăn giao hết tất cả mọi thứ cuối cùng cho Ôn Ngôn. Lúc luật sự đem tất cả văn kiện tới cho cô ký tên thì Ôn Ngôn có chút giật mình, nhưng mà cũng bình tĩnh, cô có thể lý giải được cách xử lý của bà ấy.

Bà ấy thực sự đã nhìn rõ mọi thứ. Trước đó bà luôn miệng nói vì Lục Nguyên Khải mà tranh thủ mọi thứ nhưng mà bà ấy cũng biết, nếu như bà ấy không còn thì người có thể thật tâm thật lòng vì Lục Nguyên Khải cũng chỉ có Ôn Ngôn. Bà cũng biết Ôn Ngôn sẽ không độc chiếm những thứ này. Một khi Lục Nguyên Khải có thể chữa khỏi rồi lớn lên, Ôn Ngôn tuyệt đối sẽ giao lại những thứ này cho thằng bé. Coi như bây giờ là tạm thời giúp Lục Nguyên Khải bảo quản. Nếu như Lục Nguyên Khải thực sự không qua được, như vậy thì những thứ này cũng sẽ không lưu lạc trên tay của người ngoài. Cho nên có thể nói, người như bà ấy làm sao lại không tính toán xong xuôi hết mọi thứ cơ chứ!

Nghĩ tới những thứ này, ngược lại trong lòng Ôn Ngôn cảm thấy dễ chịu. Lúc đầu, cô đã không có ý kiến gì với những thứ này, cho nên dù có thực sự giao cho cô thì cô cũng cảm thấy không tự nhiên. Như thế này quả đúng là tốt hơn.

*

Ngày mười sáu tháng sáu, Lục Nguyên Khải phẫu thuật. Mặc dù Ngôn Trăn đã chuẩn bị video cho thằng bé từ trước nhưng mà không thể nhìn thấy mẹ mình tới thì tâm trạng của cậu vẫn rất tệ.

Gần đây, Lục Húc lại làm một người cha tốt, vẫn luôn ở bên cạnh Lục Nguyên Khải, khuyên bảo thằng bé. Với sự an ủi của ông ấy, cuối cùng Lục Nguyên Khải đã không hỏi chuyện của Ngôn Trăn nữa.

Giang Thiếu Đình vẫn luôn canh giữ bên cạnh Ôn Ngôn. Nửa tháng này, anh biết cảm xúc của cô rất tệ, nhưng bởi vì để lo cho Lục Nguyên Khải, cô vẫn rất cố gắng kiên trì, dù không cảm thấy ngon miệng nhưng mà mỗi ngày để ép buộc bản thân ăn nhiều một chút. Anh nhìn thấy hết ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Toàn bộ quá trình lấy tủy diễn ra trong hơn ba tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, Ôn Ngôn không thể động, phải duy trì một tư thế. Theo như vận động bình thường của con người thì việc kiên trì mười mấy phút đã là không đơn giản.

Giang Thiếu Đình ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng phân tán lực chú ý của cô, muốn để cô dễ chịu hơn một chút. Vừa mới bắt đầu cô vẫn rất nhẹ nhàng, kiên trì được một nửa thì đã có chút chịu không được, trán đổ đầy mồ hôi, cũng không còn tâm tư phản ứng với Giang Thiếu Đình. Giang Thiếu Đình cũng không dám quấy rầy cô, chỉ còn cách giúp cô lau mồ hôi. Thấy sắc mặt của cô càng ngày càng trắng, đôi môi đã không còn chút huyết sắc nào thì trong lòng Giang Thiếu Đình càng thêm lo lắng. Nhưng anh biết có sốt ruột cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể tỏ vẻ trấn định, ở bên chăm sóc cho cô.

Cho đến khi y tá đi vào bắt đầu tháo ống tiêm trên tay cô thì anh mới bình tĩnh lại. Lúc này, tinh thần của Ôn Ngôn đã bắt đầu tan rã, mơ hồ nghe được bên tai có người nói với cô một câu được rồi, thì sau đó lâm vào hôn mê bất tỉnh.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đợi đến lúc cô tỉnh lại, thì ca phẫu thuật của Lục Nguyên Khải đã kết thúc.

“Phẫu thuật thế nào rồi ạ?” Ôn Ngôn nhìn thấy Giang Thiếu Đình, câu đầu tiên là hỏi tình hình của Lục Nguyên Khải.

“Yên tâm đi, mọi thứ đều thuận lợi.”

Nghe như thế, khóe miệng của cô rốt cuộc cũng nở nụ cười chân thật nhất trong khoảng thời gian gần đây.

“Bây giờ thân thể của em còn rất yếu, bác sĩ nói, phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Cho nên, trong khoảng thời gian này, em phải ở nhà.” Giang Thiếu Đình tăng thời gian thêm một nửa. Mặc dù người đã tỉnh nhưng mà bộ dạng của cô vẫn yếu ớt như cũ, đương nhiên không để cho cô quan tâm những thứ khác.

“Được ạ, nghe lời bác sĩ.” Ôn Ngôn biết Giang Thiếu Đình lo lắng cho mình, cho nên nghe theo lời anh mà làm. Thật ra, cô đã tìm bác sĩ để hỏi rõ tình hình của mình.

“Như thế này là được rồi, bên Nguyên Khải có chị Lưu, còn có bố thằng bé nữa, em đừng quá lo lắng.”

“Dạ, vâng, em nghe anh.” Ôn Ngôn nhẹ gật đầu với anh.

“Bây giờ em không sao rồi, phẫu thuật của Nguyên Khải cũng rất thuận lợi, nếu như bên kia của anh thực sự quá bận thì anh trở về đi. Được không ạ?” Ôn Ngôn biết, trong khoảng thời gian này anh vì cô mà đã bỏ bê rất nhiều công việc, cho nên muốn khuyên anh mau trở về. Dù sao công việc của anh cũng không thể mắc sai sót được. “Được, anh biết rồi. Chờ Tiểu Noãn tới thì anh trở về hai ngày, xử lý xong anh lại tới với em.” Thực sự Giang Thiếu Đình cần phải trở về, công trường bên kia xuất hiện một vài vấn đề, nhất định phải tự anh đi qua xem xét.

“Vâng.” Rốt cuộc anh cũng đồng ý, tâm tình của Ôn Ngôn cũng theo đó mà tốt hơn.

………

Nghiêm Vãn Vãn biết Giang Tiểu Noãn đi chăm sóc Ôn Ngôn thì cũng la hét muốn đi cùng. Thế là cũng giống như lần trước, hai người cùng nhau tới.

Hai người này cũng không phải là kiểu đại tiểu thư không biết làm gì. Đương nhiên, Giang Thiếu Đình cũng biết bảo các cô tới chăm sóc là nói cho dễ nghe, chứ thật ra chỉ là để anh đi thì Ôn Ngôn có người bầu bạn.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ôn Ngôn, cậu biết không? Tên cặn bã họ Tống kia đã bị vào tròng rồi.” Vừa tới nơi, Giang Tiểu Noãn đã chia sẻ ngay tin tức mà cô ấy cảm thấy hả lòng hả dạ nhất cho Ôn Ngôn.

“Anh ta phạm tội gì thế?” Ôn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của cô ấy thì tò mò.

“Chơi gái, cô gái gọi kia bị bắt. Cậu nói thử xem người này đúng là đáng bị xui xẻo như vậy đó.” Giang Tiểu Noãn nói xong thì cười ha ha.

Nghiêm Vãn Vãn ở bên cạnh trợn tròn mắt, mặc dù cô ấy cảm thấy Tống Kiêu thật đáng đời nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Giang Tiểu Noãn vui vẻ như thế thì có chút câm nín.

“Hả, chuyện này cũng quá….” Ôn Ngôn nghe thấy Tống Kiêu bởi vì chuyện này mà bị bắt thì giật cả mình.

“Rất khôi hài đúng không? Tớ thấy khẳng định là anh ta đã đắc tội với người nào đó, có người cố ý muốn dạy dỗ anh ta.” Đây là Giang Tiểu Noãn nghe người ta nói.

“Loại người như anh ta, đắc tội với người khác cũng là bình thường, có người chỉnh anh ta thì cậu cũng tiết kiệm được công sức, không cần cậu phải động thủ. Cậu vui vẻ nhất chính là điều này đúng không?” Nghiêm Vãn Vãn làm sao lại không biết tâm tư nhỏ kia của Giang Tiểu Noãn cơ chứ!

“Vãn Vãn à, vẫn là cậu hiểu tớ.” Giang Tiểu Noãn thè lưỡi với Nghiêm Vãn Vãn.

Có hai tên dở hơi này, Ôn Ngôn cũng cảm thấy thú vị hơn rất nhiều.

*

Bên Giang Thiếu Đình đúng là đã gặp chuyện khó giải quyết, nhất thời không thể phân thân trở về được, cho nên dặn dò Giang Tiểu Noãn ở thêm mấy ngày. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vãn Vãn, nếu không cậu về trước đi. Bên này của tớ không có chuyện gì nữa đâu.” Ôn Ngôn thấy để Nghiêm Vãn Vãn cứ ở bên này cũng rất băn khoăn.

“Đúng nha, cậu về trước đi. Cậu không giống tớ, người cô đơn mà.” Giang Tiểu Noãn ở bên cạnh phụ họa.

“Tớ không về, tiếp tục chỗ này với cậu. Khó khăn lắm mới có cơ hội ba chúng ta cùng ở chung một chỗ, tớ mới không muốn về đối mặt với gương mặt không biết nói chuyện kia đâu.” Mỗi lần Nghiêm Vãn Vãn để nỗ lực bôi xấu Quách Thanh Châu.

“Cậu này, không biết bây giờ đang rất thịnh hành mốt mặt đơ sao? Con gái rất thích hình tượng này nha, cẩn thận bị người ta nạy góc tường đó.” Giang Tiểu Noãn không quên bổ một đao.

“Ai muốn thì cho người đó. Nhưng mà, có phải cậu cười nhạo tớ đúng không? Lần trước nguyền rủa tớ như thế, lần này lại nữa, cậu ấy mà!” Nghiêm Vãn Vãn cũng không quên lần trước Giang Tiểu Noãn trêu ghẹo mình.

“Là bạn thân, làm sao mà tớ lại nguyền rủa cơ chứ, còn không phải để cậu coi chừng đó sao. Dừng!” Giang Tiểu Noãn hừ hừ nói.

“Được rồi, được rồi, anh ấy cũng không phải là người hẹp hòi gì.

“Cắt, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận người ta tốt, lần này không nói xấu người ta nữa đi. Tới, tới, hỏi cậu vấn đề này.”

Nghiêm Vãn Vãn nhìn thấy dáng vẻ như tên trộm của cô ấy thì khẳng định chẳng có chuyện tốt lành gì, nhưng mà vẫn tới gần. Ôn Ngôn cũng tò mò nghiêng người lại gần.

“Cậu xác định là cậu muốn nghe?” Giang Tiểu Noãn không có ý tốt nhìn Ôn Ngôn rồi hỏi.

Cũng bởi vì hiếu kỳ, Ôn Ngôn quả quyết gật đầu, theo Nghiêm Vãn Vãn lại gần Giang Tiểu Noãn.

“Có phải phương diện kia của anh ấy vô cùng mạnh đúng không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vốn Ôn Ngôn còn không phản ứng kịp, sau đó cô thấy Nghiêm Vãn Vãn đẩy Giang Tiểu Noãn một chút, rồi cười với cô.

Giang Tiểu Noãn không chịu từ bỏ, tiếp tục truy hỏi: “Có phải không? Xem ra là chắc chắn rồi, nhìn cậu sau khi kết hôn, cả người phơi phới như được tắm gió xuân thế kia!”

Lần này mà Ôn Ngôn còn nghe không hiểu thì chính là đồ ngốc. Mặt cô lập tức nóng rực, Giang Tiểu Noãn này thật là, chuyện như vậy mà cũng dám hỏi, không e thẹn chút nào cả.

“Con bé này, cậu không biết có Ôn Ngôn ở đây hay sao mà còn hỏi? Ha ha, cậu xem mặt cậu ấy đỏ thế nào rồi kìa!” Nghiêm Vãn Vãn nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Ngôn thì nổi ý xấu.

“Đều là người trưởng thành, giả vờ cái gì mà giả vờ.” Giang Tiểu Noãn nhắc tới chuyện này thì cực kỳ hứng thú.

“Nói nhanh nha, có phải không?”

Nghiêm Vãn Vãn thấy cô không chịu bỏ qua đề tài này, lại cảm thấy hứng thú với chuyện của Ôn Ngôn và Giang Thiếu Đình nên trực tiếp trả lời vấn đề của Giang Tiểu Noãn.

“Đương nhiên.”

“Tớ đã nói rồi mà, tớ nhìn người chỉ có chuẩn mà thôi.” Giang Tiểu Noãn không dừng lại được.

Trong lòng Ôn Ngôn đang kêu gào, có thể kết thúc cái đề tài này được không nha?

Có Giang Tiểu Noãn khơi mào, Nghiêm Vãn Vãn cũng hứng thú dào dạt.

“Ôn Ngôn, cậu và Giang Thiếu Đình còn chưa có đến mức này đúng không?”

Nghe Nghiêm Vãn Vãn đá vấn đề qua mình thì Ôn Ngôn thực sự rất muốn giả chết, hai người kia, vẫn nên nhanh chóng trở về đi.

“Đúng, đúng, đúng, tớ cũng rất tò mò, nhưng mà bộ dạng của cậu luôn quá nghiêm túc, tớ vẫn không dám hỏi.” Giang Tiểu Noãn nói xong cũng không quên cho Nghiêm Vãn Vãn ánh mắt cảm kích, cảm ơn cô nàng đã hỏi ra vấn đề này.

Ôn Ngôn nhìn thấy hai người đồng lòng, bốn mắt khóa chặt trên người mình thì bị mình có chạy cũng không tránh được. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chúng tớ, chúng tớ vẫn không có cơ hội…” Cô ấp úng nói ra mấy chữ này.

Giang Tiểu Noãn nghe xong, cảm thấy giống như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, hai mắt trợn tròn lên.

“Không thể nào, các người còn chưa làm chuyện này ư?”

“Có gì mà kỳ lạ đâu chứ!” Ôn Ngôn cảm thấy nào có kỳ lạ đến như vậy.

“Không phải anh tớ không được đó chứ?” Giang Tiểu Noãn bật thốt lên.

Nghiêm Vãn Vãn vừa mới uống một ngụm nước, không kịp chuẩn bị đã phun hết ra, chuẩn xác phun lên người Giang Tiểu Noãn.

Ôn Ngôn câm lặng, nào có người nào nói anh mình như vậy, sao có thể nói Giang Thiếu Đình như vậy cơ chứ!

“Nghiêm Vãn Vãn, sao cậu lại phun như vậy?” Giang Tiểu Noãn rống to.

“Xin lỗi, thật xin lỗi.” Nghiêm Vãn Vãn nhanh chóng cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, không ngừng giúp cô ấy lau sạch.

Ôn Ngôn rất muốn giúp Giang Thiếu Đình lấy lại thanh danh nhưng lại không muốn tiếp tục đề tài này. Thấy hai cô ấy lau nước thì cứ muốn để đề tài này qua đi như vậy, trong lòng không ngừng xin lỗi Giang Thiếu Đình.

Nào biết được Giang Tiểu Noãn không giống người bình thường, thay quần áo xong đi ra thì muốn tiếp tục trò chuyện chủ đề này.

Nghiêm Vãn Vãn cũng không thể tưởng tượng nổi khi hai người kia ở chung một chỗ mà chưa làm chuyện kia. Cô ấy tin Ôn Ngôn, nhưng mà Giang Thiếu Đình thì cô không thể tin được. Dù thế nào thì anh ta cũng là đàn ông mà.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Có phải anh tớ thực sự không được không?” Giang Tiểu Noãn ngốc nghếch, hình như thực sự ước gì Giang Thiếu Đình không được.

“Giang Tiểu Noãn, cậu có thể đừng nói anh ấy như vậy không?” Ôn Ngôn không thể nhịn được nữa.

“Cậu nhìn xem hai người các cậu đã ngủ chung với nhau lâu như vậy mà anh ấy thực sự không làm gì cả, cũng không nghĩ gì sao?” Giang Tiểu Noãn thấy dáng vẻ bảo vệ cho Giang Thiếu Đình của Ôn Ngôn thì giọng điệu yếu hơn một chút.

“Anh ấy nói muốn thiên thời địa lợi.” Ôn Ngôn ngốc nghếch nói lời Giang Thiếu Đình đã nói. Mỗi lần Giang Thiếu Đình có phản ứng, nhịn để không thực hiện bước tiếp theo thì đều nói câu này.

Nghe Ôn Ngôn đứng đắn thuật lại câu nói này thì cả hai người Giang Tiểu Noãn và Nghiêm Vãn Vãn đều không nhịn được mà bật cười, đặc biệt là Giang Tiểu Noãn.

“Tớ thực sự không nghĩ Giang Thiếu Đình còn có suy nghĩ này nha. Nhà tớ không có theo đạo Cơ Đốc mà nhỉ!” Nói như vậy nhưng mà Giang Tiểu Noãn thực sự không nghĩ tới Giang Thiếu Đình có thể vì Ôn Ngôn như thế. Tuy vậy, trong lòng cô vẫn rất vui, một người đàn ông để ý tới một cô gái nhiều bao nhiêu thì mới vì cô ấy mà nghĩ nhiều đến như thế. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Suy nghĩ này mặc dù có chút truyền thống, nhưng mà có nhiều thứ, truyền thống cũng không phải không tốt, chỉ là bây giờ xã hội phát triển quá nhanh, tư tưởng của người ta cũng tiến nhanh theo xã hội. Không có cái gọi là tốt hay không tốt, mỗi người đều có nguyên tắc và tín ngưỡng của mình, có thể vì một người mà kiên trì với một tín ngưỡng thì làm cho người ta cảm thấy vô cùng cảm động giữa tình yêu vội vàng trong xã hội hiện nay.

“Giang Thiếu Đình là một người đàn ông tốt.” Cuối cùng Nghiêm Vãn Vãn nói ra một câu như vậy.

Ôn Ngôn đương nhiên biết anh là một người đàn ông tốt, nhưng mà khi nghe người khác đánh giá như vậy thì vẫn rất tự hào.

“Tớ biết anh ấy vì nghĩ cho tớ rất nhiều, thật ra tớ cũng không bài xích chuyện này trước hôn nhân, chỉ cần anh ấy thực sự muốn thì tớ cũng không phản đối.” Ôn Ngôn thấy vẻ mặt của các cô ấy trở lại bình thường thì cũng nói ra lời mình suy nghĩ trong lòng.

“Cái khác tớ không dám cam đoan, nhưng về nhân phẩm thì tớ dám cam đoan với cậu, anh ấy mặc dù bình thường nhìn chẳng phải là người tốt lành gì, giống như chuyện xấu đầy trong bụng, nhưng mà nhân cách thì không có gì để chê. Anh ấy chưa từng kết giao bạn gái, cho nên, hai người các cậu đều buôn bán có lời.” Mặc dù Giang Tiểu Noãn thường xuyên chẳng nhìn Giang Thiếu Đình thuận mắt, nhưng lúc này lại khen ngợi anh mình hết lờiác, giống như bà mối chào hàng với Ôn Ngôn.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Là ai vừa mới nãy còn nói Giang Thiếu Đình không được?” Nghiêm Vãn Vãn nói xong thì tự mình cười ha hả.

Ôn Ngôn đập cô ấy một cái, đã qua rồi thì cho qua lại nhắc lại làm gì. Nếu Giang Thiếu Đình biết mọi người nói sau lưng anh như vậy thì tuyệt đối không tha cho Giang Tiểu Noãn.