Chương 34

Lâu Viễn Quân vốn tưởng mình sẽ không thích tiếp xúc với cơ thể người khác, không ngờ xúc cảm từ đầu ngón tay lại tốt đến bất ngờ.

Giang Tòng Ngư đang kể về những chiến tích huy hoàng thời thơ ấu của mình, đột nhiên bị Lâu Viễn Quân chạm vào như vậy, cũng ngẩn người ra, không hiểu sao cảm thấy toàn thân nóng ran. Cậu không nhịn được gọi: "Ca ca?"

Lâu Viễn Quân thản nhiên thu tay lại, mỉm cười với cậu: "Không phải ngươi nói muốn cọ lưng cho ta sao?"

Giang Tòng Ngư không phải người thích suy nghĩ lung tung, nghe thấy có việc cần mình làm, lập tức quên đi cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Hai người không chỉ cọ lưng cho nhau, còn giúp nhau xõa tóc dài gội đầu. Đây là lần đầu tiên Giang Tòng Ngư nhìn thấy Lâu Viễn Quân xõa tóc, lúc lau khô tóc cho hắn cũng cẩn thận hơn bình thường, cảm thấy như rụng một sợi cũng là tội lỗi tày trời.

Lâu Viễn Quân thấy cậu vẻ mặt thận trọng lau tóc cho mình hồi lâu, không nhịn được cười nói: "Lau kiểu này của ngươi, đến sáng mai cũng không khô được."

Hắn bảo Giang Tòng Ngư đừng bận nữa, ngồi xuống trước mặt để hắn làm ca ca cũng lau tóc cho đệ đệ.

Giang Tòng Ngư ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai người đều chỉ mặc áo trong và quần trong, Giang Tòng Ngư vừa lại gần, Lâu Viễn Quân liền cảm thấy mình có thể dễ dàng ôm người vào lòng, khiến Giang Tòng Ngư không thể thoát ra được.

Nhưng hắn vô duyên vô cớ giữ Giang Tòng Ngư lại làm gì? Lâu Viễn Quân khẽ cười, thật sự cẩn thận lau khô tóc cho Giang Tòng Ngư.

Vốn đã nói sẽ thức đêm trò chuyện, kết quả Giang Tòng Ngư đến giờ là buồn ngủ.

Lâu Viễn Quân không buồn ngủ lắm, liền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Giang Tòng Ngư dưới ánh trăng trắng như sương.

Chương 15

Đừng thấy Giang Tòng Ngư lúc tỉnh táo rất nghịch ngợm, nhưng sau khi ngủ rồi lại vô cùng ngoan ngoãn, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người ngủ một giấc là có thể gác cả chân lên người người khác. Rõ ràng cậu là một người không có phiền não, ngay cả khi đang mơ khóe môi cũng khẽ nhếch lên, như thể đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.

Lâu Viễn Quân khó có thể tưởng tượng được bản thân mình sống như Giang Tòng Ngư.

Giang Tòng Ngư chắc cũng không thể tưởng tượng được cách sống của y nhỉ? Thấy Giang Tòng Ngư ngủ say, Lâu Viễn Quân lại không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng véo véo chiếc tai mềm mại của cậu.

Không biết là do cảm giác trên tay quá tuyệt vời, hay là bị ảnh hưởng bởi giấc ngủ ngon của Giang Tòng Ngư, Lâu Viễn Quân cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, Giang Tòng Ngư cảm thấy hơi ngột ngạt, cậu mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu mình bị cánh tay của Lâu Viễn Quân đè lên, cứ như thể cả người cậu đang chui vào lòng y vậy.

Từ bao giờ cậu lại thích chui vào lòng người khác thế này?

Giang Tòng Ngư còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lâu Viễn Quân đã bị cậu làm cho tỉnh giấc.

Lâu Viễn Quân nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra hơn cậu, y ngồi dậy, vẻ mặt đầy áy náy nói: "Là ta ngủ không ngon nên đè lên ngươi rồi sao?"

Giang Tòng Ngư chỉ cảm thấy chóp mũi toàn là mùi hương trên người Lâu Viễn Quân. Nghe thấy giọng điệu tự trách của y, cậu lập tức nói: "Không có, không sao đâu, ta da dày thịt béo, huynh dù có đè ta cả đêm cũng chẳng sao!"

Lâu Viễn Quân mỉm cười: "Ngươi không để ý là tốt rồi, ta sợ ngươi lần sau không cho ta đến nữa."

Giang Tòng Ngư nói: "Sao có thể? Ta đã nói với Lâm bá và những người khác rằng không ai được phép cản huynh, huynh muốn đến lúc nào thì đến."

Hai người cùng nhau ăn sáng xong, Lâu Viễn Quân liền nói có việc bận phải đi. Giang Tòng Ngư có chút hụt hẫng, nhưng cậu cũng đã hẹn Hàn Thứ và những người khác cùng đi chơi, rất nhanh liền quên đi chút luyến tiếc trong lòng.

Đợi mọi người cùng nhau trở về Quốc Tử Giám, Giang Tòng Ngư còn bàn bạc với Hà Tử Ngôn và những người khác: "Sau này nếu ta ngủ không ngoan thì các ngươi phải nói cho ta biết nhé."

Giang Tòng Ngư cảm thấy Lâu Viễn Quân nói cậu ngủ không ngon chắc chắn là đang nể mặt cậu, sự thật là cậu thấy Lâu sư huynh đẹp trai nên mới nhân lúc người ta ngủ say mà dán vào.

Cái tật xấu này mà cứ tiếp diễn thì Lâu sư huynh chắc chắn sẽ không muốn ngủ cùng cậu nữa!

Chương 16

Biết Giang Tòng Ngư là sợ mình ngủ mà làm phiền người khác, Hà Tử Ngôn không nhịn được nói: "Người không biết còn tưởng ngươi đang lo lắng tức phụ của ngươi ghét bỏ ngươi."

Giang Tòng Ngư hừ một tiếng: "Đó là huynh trưởng của ta, không phải tức phụ."

Hà Tử Ngôn nói: "Ngươi lấy đâu ra huynh trưởng, cha ngươi chẳng phải chỉ có mình ngươi là con sao?"

Giang Tòng Ngư liền nói là nhận.

Hà Tử Ngôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Giang Tòng Ngư, thật muốn túm lấy cậu lắc lắc, xem xem trong đầu cậu có phải toàn nước hay không.

"Ngươi mới đến Kinh sư mấy ngày mà y đã nhận ngươi làm đệ đệ, cẩn thận y là đang nhắm vào tiền tài địa vị của ngươi đấy."

Hà Tử Ngôn không nhịn được buông lời chế giễu.

Tên Giang Tòng Ngư này là đồ nhà quê, căn bản không hiểu lòng người hiểm ác, năm đó nhị thúc của hắn ta sau khi phát đạt đã từng bị nhà ngoại của Lỗ Thái hậu dụ dỗ ăn chơi trác táng, gây ra một đống rắc rối, đến bây giờ vẫn chưa ngẩng đầu lên được. Nếu không phải mẫu thân hắn ta quản lý nghiêm ngặt, phụ thân hắn ta lại là người sợ vợ, thì gia đình họ cũng khó tránh khỏi tai ương!