Quyển 1 - Chương 8: Giả chết

Lệ Thiên đột nhiên có chút lo lắng, lão Vương* xác thực không cần vội đi tìm anh ta bây giờ, nhưng thân phận bạn trai của nữ chính nhất định không được để mất, dựa vào kinh nghiệm trước đây của anh, ngoại trừ nam chính ra thì không ai có thể nối lại quan hệ với nữ chính huống chi họ vẫn còn vô cùng mong manh trong mối quan hệ bằng tiền bạc này.

* Lão Vương giải thích nó hơi dài nhưng cứ hiểu theo nghĩa ngắn nhất là người đàn ông trong mơ ý mấy cô tiền tài nha sắc có đủ.*

Hệ thống an ủi: "Tin tức tốt là cô ấy sẽ không cùng anh chia tay ngay đâu, ít nhất là tạm thời bây giờ chưa có, anh còn có một đoạn thời gian nữa để chuẩn bị."

Khi thấy sắp hết thời gian, Lệ Thiên cũng trở nên lo lắng và bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc làm thế nào để Thẩm Lập Hành và Dư Miểu liên lạc với nhau.

Anh ấy đã đóng nhiều vai khác nhau trong hàng trăm thế giới ngôn tình lãng mạn trước đó, theo kinh nghiệm của anh ấy, có hai cách phổ biến nhất để nảy sinh tình cảm giữa một nam chính tài hoa như Thẩm Lập Hành và một nữ chính có thân phận khác biệt có hai cách đó là.

Cách thứ nhất, nữ chính kiếp trước gϊếŧ chết nam chính ở kiếp trước, sau đó nam chính quyết định lấy thân báo thù.

Cách thứ hai, nữ chính đã gϊếŧ chết những người thân quan trọng của nam chính, nên sau đó nam chính quyết định báo thù bằng chính thân thể của mình.

Dù sao, nếu có một mối hận thù mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Lệ Thiên đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.

"Tôi sẽ tự sát."

hệ thống:"……"

“Đương nhiên chỉ là giả chết thôi,” Lệ Thiên nói thêm, rồi vỗ vỗ ghế sô pha, “Chỉ cần cho nổ chiếc du thuyền này, còn để lại di thư nói rằng bởi vì Dư Miểu muốn chia tay với tôi, nên tôi không chịu nổi chuyện này mà tự tử là được."

Hệ thống không hiểu, "Anh cảm thấy Thẩm Lập Hành vì chuyện này mà sẽ yêu Dư Miểu sao?"

Lệ Thiên khẳng định: "Theo quy luật của sự lãng mạn thì là có."

Hệ thống: "... Vậy anh định giả chết như thế nào?"

Lệ Thiên: "Chính là vấn đề này, đi, chúng ta cùng nhau bàn thêm."

Hệ thống đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành.

"Cậu thấy rồi đấy, tôi là tội phạm bị truy nã gắt gao nhất hành tinh. Các hệ thống khác đều không bắt được tôi, mà cậu lại bắt được tôi cậu là hệ thống thành công nhất đó, trời đất hãnh diện làm sao. Còn một điều nữa, nếu cậu vẫn có thể bắt ép tôi để hoàn thành hình phạt," Lệ Thiên giơ ngón cái lên, "Vậy thì cậu là một trong hệ thống như này trong tất cả các hệ thống đó nha"

Có một điều phải nói đúng là hệ thống rất tự hào khi bắt được Lệ Thiên, nhưng người này thực sự không nghe lời, và mục đích chính mà nó trừng phạt là để thu phục và lấy lại danh hiệu của các nhiệm vụ, nếu có thể thuần phục được cái tên tội phạm truy nã này có thể tên tuổi của nó sẽ được vang truyền cả trăm năm sau.

"Được tôi sẽ giúp anh, " hệ thống do dự một hồi mới trả lời, "Nhưng về sau anh nhất định phải nghe lời tôi được chứ."

Lệ Thiên mỉm cười, "Không thành vấn đề."

Với lời hứa của hệ thống, Lệ Thiên biết rằng chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều, đánh bom trên du thuyền là một chuyện nhỏ đối với hệ thống.

Còn bức thư tuyệt mệnh thì Lệ Thiên muốn tự mình viết nó.

Hệ thống khẳng định ý tưởng của anh, "Ý nghĩa của bức thư tuyệt mệnh rất quan trọng." Nó trực tiếp quyết định Thẩm Lập Hành sẽ đối xử với Dư Miểu như thế nào sau khi Lệ Thiên giả chết.

Lệ Thiên nói: "Tôi quyết định chôn *một quả trứng màu trong bức thư tuyệt mệnh này".

* Kiểu món quà bất ý theo t hiểu là dị đó mấy bà*

Hệ thống lại bắt đầu có dự cảm không lành.

“Để nó ở ngay đầu thư thì sao?” Lệ Thiên hào hứng nói.

Hệ thống: "Để cái gì?"

“Thân thế của tôi!” Lệ Thiên trầm ngâm nói, “Sau này tôi phải cho Thẩm Lập Hành một lý do để tha thứ cho Dư Miểu, nếu như anh ta phát hiện ra tôi không phải là con của anh trai anh ta, có lẽ anh ta phải cảm ơn Dư Miểu đã bức chết tôi, và sau đó hai người đó sẽ yêu nhau nhiều hơn nữa."

Hệ thống: "... Thật là chu đáo."

Nói gì thì làm, Lệ Thiên viết ngay rút

giấy bút từ một ngăn kéo nào đó của du thuyền, chuẩn bị viết thư tuyệt mệnh.

Con đã khóc

những người không yêu con ơi

Cháu là ngọn cỏ xanh cuối cùng

Người sẽ tha thứ cho con chứ

chú nhỏ thân yêu

cuộc sống thật ngắn ngủi

Cháu đi trước nhé.

Lệ Thiên kẹt chữ "con", ở đầu nên viết một câu bâng quơ "Con muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng hai người lại chẳng còn" để bù vào đủ số lượng, viết xong khâm phục: "Thật là một tài năng văn học."

Hệ thống: ... Nói nhảm cái gì thế...

Viết xong thư tuyệt mệnh, Lệ Thiên gấp nó ngay ngắn bỏ vào túi quần, nói với hệ thống: “Hai ngày này tìm ngày lành tháng tốt cho nổ du thuyền đi.”