Chương 19: Đến lớp học trễ

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Luôn luôn ham thích với trường học, Úc Thanh chưa bao giờ đến trễ quá, hôm nay cư nhiên phá lệ mà chậm nửa giờ mới đi vào phòng học

Tối hôm qua bị Lục Giang Nam làm quá tàn nhẫn, một giấc ngủ dậy, Úc Thanh cảm giác toàn thân đều không phải thuộc về mình, nhưng này còn không phải khủng bố nhất, cậu mềm như bông mà ngồi dậy, liếc mắt một cái thoáng nhìn đồng hồ báo thức trên bàn.

Kim đồng hồ đã chỉ hướng về phía 7 giờ, lúc này trường học đã sớm bắt đầu tiết tự học.

Úc Thanh sợ tới mức giật mình, kinh hoảng thất thố mà bò dậy, dùng tốc độ đánh răng rửa mặt nhanh nhất, câmg lên cặp sách liền chạy ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước chân liền mềm, toàn thân trên dưới mỗi cái tế bào đều kêu gào “Đau quá mệt mỏi quá”, cậu kiên cường chống từng bước một chậm rãi hướng tới trường học, trong đầu vô số tư tưởng phương thức gϊếŧ người diệt khẩu, tuy rằng hai người hình thể chênh lệch, chính mình khả năng cao sẽ bị phản tác dụng.

Thôi, vẫn là cho hắn một con đường sống đi.

Úc Thanh xoa xoa eo, để tay lên ngực tự hỏi, cậu không được trách móc nặng nề Lục Giang Nam quá mức, bởi vì biến thành như bây giờ, chính cậu cũng có phần.

Thật vất vả tới cửa phòng học, Úc Thanh thật cẩn thận mà bắt đầu xem xét, xác nhận không có giáo viên ở đây, động tác cứng đờ mà đi vào đi.

Cơ hồ các bạn học đều kinh ngạc mà nhìn về phía cậu, Úc Thanh xấu hổ mà cười cười, vội vàng đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, còn không có kịp hít đều không khí, bên cạnh Tưởng Văn Thiêm không có ý tốt mà gõ gõ cái bàn cậu: "Được nha, cậu cư nhiên dám đến trễ, chờ lát nữa tôi liền nói cho chủ nhiệm lớp, làm cô phạt cậu quét vệ sinh.”

"Mặc kệ cậu.” Úc Thanh mặc kệ hắn, ghé vào trên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát, mở ra sách bắt đầu tự học.

Cậu không nghĩ gì, cố tình Tưởng Văn Thiêm còn giống như kẹo mạch nha dường như thò qua tới: "Ê, cậu cùng anh họ tôi sao lại thế này? Tên côn đồ Lục Giang Nam như thế nào sẽ nguyện ý giúp cậu dỗi tôi, các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Úc Thanh ngón tay căng thẳng, kiệt lực làm thanh âm có vẻ vững vàng: "Tôi cùng hắn không có quan hệ gì.”

Tưởng Văn Thiêm mắt trợn trắng: "Cậu nói lời này ai tin?”

Xác thật không tin. Úc Thanh nhìn chằm chằm sách vở, mặt trên một cái cũng chưa xem vào.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu không chán ghét Lục Giang Nam như vậy, nhắc tới tên này, trong đầu cậu sẽ luôn dần hiện ra hình ảnh nào đó, khiến tim đập cũng đi theo nhanh hơn.

Thấy cậu không nói lời nào, Tưởng Văn Thiêm lại hỏi: "Cái kia anh họ tôi cũng không phải là cái thứ tốt, hắn sẽ không vô duyên vô cớ đối người nào tốt…… Vẫn là nói, cậu hiện tại biến thành em trai hắn?”

"Cậu đi hỏi hắn đi, đừng phiền tôi.” Úc Thanh xoa xoa gương mặt nóng lên, nỗ lực đem lực chú ý tập trung vào trong sách vở.

"Tôi mới không nghĩ nói với hắn lời này…… Cậu trên cổ sao lại thế này?” Tưởng Văn Thiêm đẩy đẩy mắt kính: “Bị người cắn?”

Úc Thanh cả người chấn động, cậu cứng đờ mà duỗi tay sờ soạng một phen, sắc mặt nháy mắt hồng đến giống như tích huyết, cậu không có gương, hoàn toàn quên mất kiểm tra trên người có hay không dấu vết.

“Không…… Không có, là muỗi……” Úc Thanh cúi đầu, đem cổ áo đồng phục kéo tới, “Đừng nhìn, cậu có phiền hay không.”

Tưởng Văn Thiêm ở nơi này bị cậu nói cũng không phải một lần hai lần, toàn bộ trong ban cũng chỉ có Úc Thanh không xem hắn ra gì, hắn khóe miệng gợi lên một nụ cười: “Ai, Úc Thanh, cậu không phải là yêu sớm đi? Bị nữ sinh làm dâu tây?"

“Không có! Cậu đừng nói bậy……” Úc Thanh hạ giọng, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Có rảnh nói một đống có không, không bằng trước cho tôi lời xin lỗi? Ngày hôm qua chuyện đó còn không có xong đâu!”

“Bị tôi nói trúng rồi?” Tưởng Văn Thiêm nhếch môi. "Được nha, Úc Thanh, cậu tốt nhất đừng bị tôi bắt được nhược điểm, nếu không…… Hừ hừ.”

Úc Thanh: “…… Có bệnh.”

Tưởng Văn Thiêm bị mắng cư nhiên không tức giận, ngược lại cười hì hì nói: "Cậu đừng đắc ý, chờ xem, sớm hay muộn tôi cũng xử đẹp cậu.”