Chương 6

Giáo chủ sống không thể yêu nằm ở trên giường mềm mại giả chết.

Thị nữ ở một bên bóc nho cho hắn.

Giáo chủ kêu rên: Đàn Giáo kia lúc nào mới đến, cũng nửa tháng rồi, căn bản là một cái bóng cũng chả thấy.

Giáo chủ càng nghĩ càng giận, cuối cùng để thị nữ mời Tả Hữu hộ pháp đến.

Tả hộ pháp gần đây dường như rất thoải mái, nghía qua cũng có thể thấy được cằm đôi, giáo chủ lần này càng tức giận hơn, muốn nhặt thứ gì đó đập gã. Kết quả tiện tay cầm lên, là quả táo, vì vậy giáo chủ duỗi cánh tay, hừ hừ tự mình ăn.

Quả táo giòn, ăn ngon.

Tả hộ pháp hỏi: Giáo chủ tìm thuộc hạ có chuyện gì?

Giáo chủ không để ý tới gã, đến khi cả quả táo đều xuống bụng mới nhổ hạt đập vào gã, cả giận nói: Ngươi gạt ta đúng không? Đàn Giáo căn bản sẽ không đến.

Tả hộ pháp nói: Ồ, giáo chủ, sao ngài biết? Sau khi nói xong bịt miệng mình, lòng nói: Hỏng rồi, không cẩn thận lỡ miệng nói ra mất rồi.

Giáo chủ: …

Giáo chủ giận dữ: Thật là!

Cẩn thận nghĩ lại: Cũng phải, Túc Thiên giáo tổng cộng cũng hơn 100 người, trong đó còn có năm mươi, sáu mươi nhân khẩu không cố định, còn lại đều là ăn no chờ chết không lý tưởng. Không thì là rất nhiều đầu bếp, Đàn Giáo người ta đầu óc có vấn đề mới muốn chiếm đoạt cái giáo này mà!

Giáo chủ nói: Vậy ngươi gạt ta về để làm chi?

Tả hộ pháp cười hì hì hai tiếng, e rằng cũng sợ giáo chủ tức giận thật, liền nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: Thật ra là, là thuộc hạ ngắm kỹ cho ngài một mối hôn sự, đối phương là con gái thứ hai của giáo chủ Huyền Giáo, bề ngoài Băng Tuyết đáng yêu, rất xứng đôi với giáo chủ ngài.

Giáo chủ quả thực trợn mắt hốc mồm, nói: Tả Khuynh, ngươi bị bệnh hả?

Tả hộ pháp vô cùng vô tội, nói: Quy mô Huyền Giáo gấp mười lần giáo chúng ta, là mười lần đó. Nếu lần này thông gia thành công vậy giáo ta chẳng phải là giáo chúng ta sẽ lên đến đỉnh núi sao? Hơn nữa giáo chủ Huyền Giáo để cho con gái của ông ta tự mình đến đây thành thân với ngài. Hôm qua còn dùng bồ câu đưa tin cho thuộc hạ nói hai ngày nữa là đến rồi. Thế nhưng, sao các nàng lại đi chậm như thế…

Giáo chủ: …

Thị nữ mặt không thay đổi oán thầm:

Sao toàn bộ giáo từ trên xuống dưới chả có ai bình thường vậy? À, ngoại trừ mình.

Giáo chủ đột nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: Tả hộ pháp nói rất có đạo lý, để ta suy nghĩ.

Lần này đến lượt Tả hộ pháp trợn mắt há mồm.

Ồ, hạnh phúc đến quá nhanh mình ứng phó không kịp. Vốn đã nghĩ xong một trăm phương pháp bắt cóc giáo chủ vào động phòng luôn rồi.

Đến buổi tối, giáo chủ cười híp mắt để Tả Hữu hộ pháp cùng nhau ăn cơm uống rượu ngắm trăng. Chớp mắt một cái hai vò rượu chỉ còn thấy đáy, Tả hộ pháp uống say khướt, cảm thấy nóng quá, Hữu hộ lắc lắc đầu, cũng cảm thấy nóng quá.

Chờ bọn hắn đều gần như choáng váng, giáo chủ ném bọn họ lên cùng một cái giường, cười gằn nói: Tả Khuynh, Hữu Tà các ngươi từ từ hưởng thụ buổi tối tươi đẹp này đi.

Nói xong còn có tâm thổi tắt hai ngọn đèn.

Giáo chủ nghĩ:

Nhà bếp là cái chi, phí thức ăn là cái chi chi, ta không cần. Ta có thiếu lâu chủ, ta sợ gì chứ.

Vì vậy liền hào khí ngất trời dẫn ba, bốn người đi, đi tìm người trong lòng.

***

Chờ giáo chủ phong trần mệt mỏi chạy tới Quần Hùng trấn, đại hội võ lâm tổ chức đã hai ngày. Chẳng qua hai ngày nay đám anh hùng hào kiệt cũng không làm gì cả, mọi người ngồi xuống uống chút rượu ăn đồ ăn, làm quen.

Giáo chủ chẳng có hứng thú gì với đại hội võ lâm, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được thiếu lâu chủ.

Nhưng mà Quần Hùng trấn lớn như vậy, nên làm gì để tìm được thiếu lâu chủ?

Đừng lo, tìm khách điếm đắt nhất là được rồi.

Giáo chủ không khỏi vì sự nhanh trí của chính mình mà thầm vỗ tay.

Trên đường đến khách điếm, giáo chủ nhìn thấy một cửa tiệm may, đi vào mua một thân quần áo mới, lại bị chủ tiệm tà lưa mua một cây quạt xếp.

Giáo chủ phẩy quạt xếp, cực kỳ phong lưu tiêu sái bước vào khách điếm, hỏi chưởng quỹ: Trịnh Ngạn có ở trọ không? Chưởng quỹ nói: Khéo thật, Trịnh thiếu hiệp đang ở hậu viện.

Vì vậy giáo chủ lại phe phẩy quạt xếp phong lưu tiêu sái bước vào hậu viện.

Thiếu lâu chủ đang luyện kiếm trong sân, cùng một người thiếu hiệp tuấn mỹ trẻ tuổi.

Tiểu sư đệ ngồi ở trên băng ghế đá, bưng 1 dĩa hạt dưa cắn a cắn, mắt không chớp theo dõi họ.

Giáo chủ vứt quạt, tiến đến bên người tiểu sư đệ, đưa tay bốc một nắm hạt dưa, hỏi cậu: Ai thế?

Tiểu sư đệ sợ hết hồn, nghiêng đầu lại nhìn hắn, nói: Ồ, Tần ca ca, huynh về rồi à?

Giáo chủ gật đầu nói: Đúng thế, ta bị người ta lừa, hiện tại táng gia bại sản người không có đồng nào, cho nên tới nhảy đến dựa vào các người đây.

Tiểu sư đệ: …

Tiểu sư đệ thầm nhủ:

Lừa chó à, bộ xiêm y này rõ ràng là mới tinh.

Giáo chủ đẩy đẩy cậu, lại hỏi: Rốt cuộc đó là ai?

Tiểu sư đệ nói: Đó là Lô thiếu hiệp, gần đây có tiếng trên giang hồ. Mấy ngày trước chúng ta đến Quần Hùng trấn thì gặp hắn. Hắn rất thích sư huynh của ta, mỗi ngày quấn quít lấy sư huynh cùng hắn luyện kiếm. Kiếm pháp của hắn cũng không tồi… Ừm, mặt cùng vóc người cũng rất đẹp…

Giáo chủ: À.

Nhìn kỹ Lô thiếu hiệp một chút, cảm thấy cũng còn tốt, vẫn là mình càng phù hợp với thẩm mỹ của thiếu lâu chủ hơn. Hẳn là thế.

Tiểu sư đệ xem vẻ mặt của hắn, trong lòng âm thầm cười:

Ghen đi.

Giáo chủ lại bốc một nắm hạt dưa, nói với cậu: Đệ đệ này, ta cảm thấy hạt dưa vị sữa ăn ngon hơn, đệ thấy sao?

Tiểu sư đệ: …

***

Giáo chủ xem thiếu lâu chủ cùng Lô thiếu hiệp dường như sắp luyện kiếm xong, vội vàng ném hạt dưa xuống lau miệng, nhặt cây quạt từ trên đất lên lại phe phẩy, phong lưu tiêu sái đi về phía lâu chủ.

Giáo chủ tình ý miên man nói: A Ngạn, ta đã về rồi.

Đôi mắt đen như mực của lâu thiếu chủ nhìn hắn, không lên tiếng.

Lô thiếu hiệp đưa tới một chiếc khăn mặt, nói: Trịnh thiếu hiệp lau mồ hôi đi.

Thiếu lâu chủ nói: Cảm ơn. Đưa tay đón.

Giáo chủ nhanh hơn y một bước nhận khăn mặt, chân chó tiến đến trước mặt thiếu chủ, nói: Hay là để ta giúp huynh đi.

Thiếu lâu chủ nhàn nhạt nói: Không làm phiền Tần huynh. Quay người bỏ đi.

Giáo chủ: …

Tiểu sư đệ nhìn có chút hả hê nói: Tần ca ca, quên nói với huynh. Lần trước huynh không chào mà đi, sư huynh của ta hơi mất hứng đó nha.