Chương 6: Uy hϊếp

Nghe Trình Viễn Tranh nói muốn cô tự mình qua chỗ anh ta trả lại chìa khóa xe, Kiều An Hảo cực kỳ phản đối một chút cũng không muốn cùng anh ta gặp mặt, nhưng chiếc xe này cô lại không thể giữ quá lâu.

Hơn nữa ở chốn đông người anh ta có thể làm gì được cô?

Kiều An Hảo suy đi tính lại cảm thấy vẫn là nên nhanh chóng giao xe cho anh ta.

Đã có quyết định, Kiều An Hảo lái xe đến ngân hàng quốc tế Trình thị, thông qua nhân viên lễ tân tới thẳng phòng Trình Viễn Tranh.

"Trình tổng xin chào."

"Cô Kiều ngồi uống trà chờ tôi một lát."

Lúc Kiều An Hảo bước vào phòng, Trình Viễn Tranh đang bận rộn làm việc, thấy cô tới anh ta chỉ hơi liếc qua sau đó đôi mắt lại dán chặt vào màn hình máy tính.

Trong lòng Kiều An Hảo có hơi khó chịu, nhưng vẫn giữ phép lịch sự ngồi xuống ghế salon chờ Trình Viễn Tranh xong việc.

Mười phút rồi nửa tiếng, thời gian thấm thoát trôi qua, Kiều An Hảo uống hết cốc trà thư ký mang vào Trình Viễn Tranh vẫn không có động tĩnh muốn tiếp cô.

Kiều An Hảo không nhịn được nữa, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra đứng dậy đi tới bàn làm việc anh ta đặt xuống: "Trình tổng đồ tôi trả lại cho anh, xin phép tôi còn có việc không thể nán lại."

Trình Viễn Tranh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Kiều An Hảo, thần sắc suy tư nói:

"Nghe nói cô Kiều đây trước kia là thủ khoa ngành kinh tế, có thể xem hộ tôi bảng phân tích này được không?"

Động tác xoay người của Kiều An Hảo dừng lại, không nghĩ ra Trình Viễn Tranh nói với cô một câu chẳng hề liên quan thế này.

Kiều An Hảo đương nhiên không tin đường đường là tổng giám đốc tập đoàn lớn lại phải đi nhờ vả một trưởng phòng công ty trên đà phá sản như cô, thẳng thừng từ chối:

"Trình tổng coi trọng tôi quá rồi, nào dám thể hiện trước mặt anh."

"Tôi học mỗi ngành một ít không được chuyên sâu, so về trình độ chuyên ngành không thể bằng cô." Trình Viễn Tranh nói xong đẩy ghế ra xa nhường một khoảng trống lớn để Kiều An Hảo đi vào.

"Tôi bận rồi xin phép." Kiều An Hảo coi như không nhìn thấy, dứt khoát rời khỏi.

Cứ thấy Trình Viễn Tranh, tâm trí cô lại mất kiểm soát nhớ về đêm đó, thứ quá khứ mà cô muốn chôn vùi, chính vì thế chỉ một giây thôi cô cũng không muốn ở đây hít chung bầu không khí cùng anh ta.

"Kiều tiểu thư thực sự rất vô tình, cô đã xem hợp đồng giữa hai bên chưa?"

Cánh cửa phòng ngay trong tầm với, chỉ còn một chút nữa thôi Kiều An Hảo có thể bình an ra khỏi nơi này, nhưng lời Trình Viễn Tranh vừa nói khiến cô không thể bỏ ngoài tai được.

Cô khựng lại, đôi chân bất động tại chỗ.

Ý anh ta là gì? Chẳng lẽ số tiền đó có vấn đề?

"Thấy biểu hiện của cô chắc là chưa xem qua rồi." Trình Viễn Tranh không rõ từ bao giờ đã đứng sau lưng Kiều An Hảo, hơi thở nguy hiểm lượn lờ sau gáy cô.

Thần sắc Kiều An Hảo ngưng đọng, lúc chuẩn bị lên tiếng hỏi rõ ràng, l*иg ngực Trình Viễn Tranh đã cận kề bên thân.

"Cô nói xem vì sao tôi lại phê duyệt cho Kiều Thị vay số tiền lên tới năm mươi tỷ?"

Kiều An Hảo kinh hãi, không phải đã nói là hai tỷ thôi sao?

Mặc dù trong lòng Kiều An Hảo rất hoang mang, nhưng ngoài mặt gắng gượng giữ nét bình tĩnh, chặt lại bàn tay đang không ngừng men theo mép váy đi lên trên của Trình Viễn Tranh lại:

"Trình tổng năm mươi tỷ thì đã sao? Anh cũng đâu bị mất đồng nào? Chúng ta là quan hệ làm ăn mong anh quản lý hành vi của mình cho tốt."

Trình Viễn Tranh bật cười: "Quan hệ làm ăn sao? Theo tôi ước được biết hiện giờ cho dù bố cô có bán hết gia sản đi cũng không gom nổi hai mươi tỷ."

"Anh biết vậy còn bỏ tiền? Trình Viễn Tranh anh đang có mục đích gì?" Kiều An Hảo từ chối thân mật cùng Trình Viễn Tranh, dứt khoát hất cánh tay anh ta ra đồng thời tránh qua một bên giữ khoảng cách an toàn.

"Mục đích chỉ có một." Đôi mắt Trình Viễn Tranh bao lấy cơ thể xinh đẹp của Kiều An Hảo, chậm rãi nhả chữ: "Là cô."

"Là tôi? Trình tổng đừng nói sau đêm đó anh nhớ mãi không quên được tôi." Kiều An Hảo tức giận tới mức gương mặt đỏ ửng, lời anh ta nói giống như kể chuyện cười vậy.

Anh ta thiếu phụ nữ sao? Không chỉ cần anh ta muốn minh tinh điện ảnh hay hoa hậu đều có thể, một vật đã cũ như cô hà tất phải dùng lại?

"Đúng vậy." Trình Viễn Tranh thành thật xác nhận.

Kiều An Hảo cắt chặt môi, vì sao mọi chuyện không theo ý cô mà kết thúc? Nhất định ép cô tới đường cùng?

"Trình Viễn Tranh tôi sẽ không cùng anh nữa, ai nợ thì anh tìm người ấy mà đòi." Khi nói ra những lời này cơ thể Kiều An Hảo kịch liệt run rẩy, cô rất sợ, sợ không thoát ra nổi.

Trình Viễn Tranh mỉm cười: "Không quan tâm đến Kiều thị nữa? Xem ra cô rất yêu tên cảnh sát kia."

"Trình Viễn Tranh tôi cảnh cáo anh đừng làm gì quá đáng." Nhắc đến bạn trai Kiều An Hảo liền giận dữ, nếu anh ta dám động vào Kha Thế Việt cô thề cùng anh ta đồng quy vu tận.

Trái ngược mới vẻ mặt gắt gỏng của Kiều An Hảo, Trình Viễn Tranh lại rất trầm tĩnh.

"Tôi lại rất muốn xem cô có thể làm gì tôi?" Anh ta chậm rãi tiến về phía Kiều An Hảo, người lùi người tiến cuối cùng đồn cô vào vào vách tường.

Cánh tay anh ta giữ chặt cằm cô, ngay sau đó đôi môi phủ xuống.

Nụ hôn này của anh ta không có lấy một tia dịu dàng, gọi là trừng phạt thì đúng hơn.

Môi răng tàn sát bừa bãi trên cánh môi cô, thậm chí còn để lại dấu răng trên đó.

Tay cũng hết sức linh hoạt, lôi kéo áo váy Kiều An Hảo tiến vào bên trong khám phá.

Hai chân Kiều An Hảo bị đầu gối Trình Viễn Tranh chen vào giữa tách ra, bàn tay cách lớp vải hình tam giác vuốt ve nơi tư mật.

"Kiều tiểu thư không thành thật rồi, xem ra nó vẫn nhớ tôi." Ngón tay từ nơi tư mật rút ra, kèm theo dịch thủy ẩm ướt giơ lên trước mặt Kiều An Hảo vô lại nói.

"Trình Viễn Tranh anh là tên khốn." Kiều An Hảo vừa nhìn đã lập tức quay mặt đi, xấu hổ cùng uất hận chửi mắng.