Chương 13: Bị bỏ thuốc

Lê Lý cũng chẳng hề cảm thấy xấu hổ, từ sau khi gia đình của y xảy ra rủi ro khi y còn rất nhỏ thì đã biết da mặt cũng không có tác dụng gì, không thể làm ra cơm ăn mà cũng chẳng có cách nào giúp gia đình vượt qua khó khăn, vì lẽ đó từ rất lâu trước đây y đã tu luyện ra một lớp mặt nạ không quan tâm hơn thua.

Nhưng dù sao ở trước mặt Yến Văn vẫn bị mất khống chế.

Sự xấu hổ và nhục nhã khó chịu đựng nổi từ lần đối mặt trước đó giống như một chiếc rễ bén sâu vào trong lòng, hiện tại rõ ràng cách anh xa như vậy, y lại trang điểm như thế này, đối phương chưa hẳn đã nhận ra y, nhưng Lê Lý vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Y theo bản năng tránh đi ánh mắt ấy, trong lòng rối bời uống xong chén rượu, trong tiếng ồn ào huyên náo của người xung quanh nở một nụ cười cứng ngắc với người đàn ông da đen: "Được chưa?"

Đối phương mất hứng buông lỏng cánh tay y ra, rốt cuộc cũng không dây dưa nữa, nhưng không đi xa, mà ngồi ở một chiếc ghế dài ở gần đó.

Vừa uống rượu vừa dùng ánh mắt mang tính xâm lược theo dõi y.

Nhịp điệu bị quấy rầy, sau một canh giờ (2h) Lê Lý đã cảm thấy khó khăn, y liều mạng chịu đựng ham muốn nhìn sang hướng Yến Văn ở bên kia, chỉ giả vờ lạnh lùng đối phó khách hàng. Nhưng mỗi một lần bị người khác sờ soạng hoặc nắm mặt, vừa nghĩ tới người đàn ông kia sẽ nhìn thấy, trong lòng lại cảm thấy chống cự.

Hơn nữa không biết có phải là do nguyên nhân này hay không, y đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, thân thể như đang tỏa nhiệt, thậm chí cuống họng còn có chút khô rát.

Sắp hết giờ làm, Lê Lý đối diện với nụ cười trêu tức của người đàn ông da đen kia, mới ý thức được có lẽ mình đã trúng chiêu rồi.

Đến cùng thì bị hạ thuốc lúc nào?

Lê Lý thở dốc một tiếng, kiềm chế kích động muốn cởi cúc áo sơ mi giải nhiệt. Y đổ vào miệng mình một chén nước đá lớn, nhìn thời gian cũng sắp hết rồi, cất tiền boa vào trong túi đeo lưng của mình, nói với Andy: "Em tan ca trước đây."

Andy gật đầu theo điệu nhạc, bởi vì ánh đèn mờ ảo nên không nhìn ra sự khác thường của y: "Ngày mai đến nữa không?"

"Không đến." Lê Lý dựa vào quầy bar để che giấu, nằm rạp xuống đi ra ngoài, y đi rất nhanh, tần suất tim đập cũng theo đó mà tăng lên, giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Trong không khí nồng nặc mùi nước hoa khiến y càng thêm hoa mắt chóng mặt, suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Có điều y vẫn biết phải nắm chiếc túi sau lưng mình thật chặt, đi về hướng phòng vệ sinh, lúc sắp đi qua đoạn cuối hành lang, người đàn ông da đen kia đã chặn ở đó.

"Này, bé cưng à."

Người đàn ông cười để lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt da^ʍ tà, cơ bắp trên cánh tay căng chặt.

Lê Lý ra khỏi quầy bar thì không còn giữ thái độ của nhân viên phục vụ nữa, trái lại tàn nhẫn lườm gã ta một cái, trực tiếp hỏi: "Ông hạ thuốc từ lúc nào?"

Người đàn ông cười nói: "Lúc uống chén rượu giao bôi." Động tác của gã quá nhanh, quá thuần thục, đến cùng tuổi Lê Lý còn ít, không có tính cảnh giác mạnh như vậy.

Vì lẽ đó nên không phát hiện ra. Gã nhún vai một cái, vừa cười vừa đến gần y: "Chớ sốt sắng, cục cưng, anh đây không phải người xấu, ngược lại còn có thể khiến cục cưng hài lòng."

Gã ta không cho Lê Lý cơ hội trốn thoát, vóc người cao to rất dễ dàng đã chặn y ở trước người.

Mùi hương chui vào mũi khiến y hơi mắc ói, y nhắm mắt lại, hô hấp đã trở nên rối loạn, dưới sự tác dụng của thuốc thân thể đã hơi run rẩy, chân tay đang tỏa ra hơi nóng mềm nhũn, khiến y hiểu rõ rằng, nếu như muốn dựa vào sức lực của mình để tránh thoát thì hoàn toàn là chuyện viển vông.

Hơn nữa có kêu cứu cũng vô dụng, đối với những chuyện như thế này người nước ngoài cũng chỉ thích quan sát vui tai vui mắt mà thôi, không có ai sẽ có tinh thần trượng nghĩa mà tiến lên cản lại hết.

Tay của đối phương đã ôm chặt lấy hông của Lê Lý kéo lại sát người, tham lam vuốt ve khắp nơi, còn càng ngày càng dịch xuống dưới. Bờ môi của gã cũng sáp lại gần, dí lên chiếc cần cổ trắng nõn thon dài của y mà ngửi, buông lời khen ngợi: "Cục cưng à, mùi cơ thể của em thật thơm, thật khiến anh điên cuồng."

Quá đáng ghét rồi.

Lê Lý cắn răng, cố gắng để cho mình duy trì sự bình tĩnh, mở miệng ra nói: "Thật ra tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi."

Người đàn ông khựng lại: "Hả?"

Lê Lý nhìn gã ta, ánh mắt bình tĩnh xa cách: "Tôi có bệnh AIDS, là người mang gen bệnh, sẽ truyền nhiễm." Y kỳ vọng rằng một chiêu này có thể dọa sợ đối phương.

Người đàn ông da đen ngẩn người một thoáng, rất nhanh lại bật cười, thò đầu lưỡi ra liếʍ vành tai của y: "Trùng hợp quá, anh cũng vậy."

Trong nháy mắt Lê Lý sợ hãi sởn cả tóc gáy, đôi bàn tay không có sức lực bắt đầu phản kháng.

Khuôn mặt người đàn ông như đã hiểu ra: "Ôi, xem ra cục cưng nói dối anh rồi." Gã ta lại càng có hứng thú, độc lưỡi liếʍ dọc xuống theo vành tai, vừa thưởng thức mùi vị cần cổ của y, vừa đưa tay sờ xuống hạ bộ, xuống mông, cách một lớp quần tây xoa mông y và dươиɠ ѵậŧ.

"Không được... Cứu tôi.... Cứu tôi với..." Âm thanh mang theo sự hoảng sợ vang lên, vang vọng trong hành lang trống rỗng, lại bị khu vực náo nhiệt bên kia át hẳn đi.

Có một tên người nước ngoài khác đi tới nơi này đi vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ có không có suy nghĩ muốn ngăn cản, còn huýt sáo giúp vui.

"Cục cưng thật ngọt, anh không kịp đợi đi khách sạn, chúng ta vào nhà vệ sinh đi." Thứ dưới quần của gã đã cứng lên, chọc quần thành một cục thật lớn.

Gã nhẹ nhàng mang Lê Lý về hướng nhà vệ sinh, Lê Lý không ngừng giãy dụa cầu cứu, đáng tiếc không có chút tác dụng nào, ngay lúc sắp bị cưỡng chế mang vào nhà vệ sinh, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt.

Là người da vàng.

Lê Lý sợ hãi đến mức bật khóc, tầm mắt bị nước mắt làm nhòe đi, không thấy rõ diện mạo của người đàn ông ở đối diện, chỉ có thể phán đoán như vậy, vì lẽ đó y lập tức dùng tiếng Trung cầu cứu: "Cầu xin anh giúp tôi một chút... Tôi không..." Tiếng cầu cứu im bặt, bởi vì sau khi nước mắt trong hốc mắt dần tan đi, ánh mắt trở nên rõ ràng, y mới nhận ra đối phương.

Là Yến Văn.

Anh sẽ cứu y sao?

Trong lòng Lê Lý mang theo một tia hi vọng, nhưng chút hi vọng bé nhỏ đó đã tan vỡ khi trông thấy Yến Văn dời ánh mắt đi, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục đi ra ngoài.

Nhớ tới sự xem thường và chán ghét của đối phương với mình, có lẽ còn thêm cả hành động trước kia của mình đã sớm khiến cho đối phương nhận định mình là một con người tùy tiện chăng?