Chương 27: Điện thoại

Không tới hai tiếng, jeton trong ngăn kéo của Lê Lý đã chất thành một chồng như ngọn núi vơi mất một nữa.

Yến Văn là nhà trên của y, Lê Lý nhiều lần bị anh cản hồ, còn đánh thêm mấy con pháp. Y biết tính bài thì đối phương cũng không kém y là bao.

Đối chọi gay gắt, ngược lại làm cho cô nhỏ và mợ hồ không ít, thắng được chút tiền đã đánh ra ngoài.

Mẹ Yến không đi, vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ đánh bài. Chỗ bà ngồi vừa lúc có thể nhìn được bài trong tay Lê Lý và Yến Văn, sau khi nhìn vài lần thì không nhịn được nói: "Tiểu Thảo và A Văn đều thật lợi hại, nhìn hai đứa như là tính được bài trong tay đối phương, không đi sai một con nào."

Yến Văn đột nhiên nói: "Cậu ấy tên là Lê Lý."

Đột nhiên nghe được tên của mình, Lê Lý cũng hơi sửng sốt, mẹ Yến không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: "Mẹ gọi theo A Tễ cũng thành thói quen luôn."

Bà nhìn Lê Lý: "Dì gọi con như vậy có phải không quá lễ phép không?"

Lê Lý vội vàng lắc đầu: "Không sao ạ, rất tốt, con nghe cũng thành thói quen."

Y trái lại cảm thấy khá kinh ngạc, vì sao Yến Văn lại sửa lại cách xưng hô này, chưa kịp nghĩ thông suốt thì Yến Tễ đã đi vào.

Bữa tiệc tối sắp bắt đầu.

Jeton trong ngăn kéo còn rất nhiều, ba nhà khác đều thua, chỉ có một mình Lê Lý thắng. Lê Lý không biết một jeton trị giá bao nhiêu tiền, lúc thấy ba người kia mở túi ra bỏ một chồng tiền mặt lên bàn mới biết giá trị của mỗi jeton còn rất nhiều.

"Oa, lại thắng được gần một vạn tệ, xưa nay tớ không thắng nổi nhiều tiền như vậy." Yến Tễ đếm tiền rất vui vẻ, cuối cùng không đếm nữa, sau khi những người khác đều đi ra ngoài thì lập tức đưa toàn bộ tiền cho Lê Lý: "Chia hoa hồng cho cậu."

Lê Lý kinh ngạc một lúc, nhắc nhở cậu: "Cậu chưa khấu trừ tiền vốn, hơn nữa cậu đâu có chia hoa hồng? Đây là đưa hết cho tớ rồi."

Yến Tễ cười nói: "Không có tiền vốn gì, đây cũng không có bao nhiêu, vốn là cậu thắng, đương nhiên phải cho cậu hết." Cậu cưỡng chế muốn nhét tiền vào trong túi Lê Lý, Lê Lý ngăn mấy lần: "Tớ không thể lấy nhiều như vậy được."

Cuối cùng Lê Lý chỉ lấy một nghìn tệ bỏ vào trong túi tiền.

Quy cách tiệc tối xem ra xa hoa hơn ban ngày nhiều, ăn là cơm Tây, dùng là chiếc bàn ăn dài nhất nhà họ Yến, có thể ngồi được khoảng ba đến năm mươi người.

Trên bàn đặt hoa tươi và rượu ngon, chính giữa còn có một chiếc bánh gato ba tầng, Lê Lý ngồi một chỗ với mấy người bạn cùng phòng, cũng không có gì không dễ chịu, chỉ là lúc người khác đang uống rượu thì y vẫn cứ không chạm vào, chuyên tâm ăn mỹ vị ngày bình thường không ăn được. Ăn đến giữa bữa, Yến Tễ bưng chén rượu lại đây, một khuôn mặt đẹp trai gần như muốn dán sát vào mặt y, cười hì hì nói: "Thảo Nhi, uống một chén rượu với tớ đi thôi?"

Lê Lý rất kiên trì: "Không uống, lát nữa tớ còn phải về ký túc xá, ngày mai về nhà rồi."

Mỗi kỳ nghỉ hè y đều chọn về nhà, dù cho là kỳ nghỉ hai ngày cũng không ngoại lệ.

"Ôi chao, sinh nhật tớ mà, ai, yêu cầu của tớ không phải là quan trọng nhất sao?" Rõ ràng Yến Tễ đã uống khá nhiều, trở nên hơi quấn người: "Cậu cũng không cần trở về, nhà tớ có nhiều phòng, ngày mai trực tiếp đi từ nơi này đến nhà ga."

"Hành lý của tớ còn đang để ở ký túc xá."

Yến Tễ nói: "Tớ gọi người đi lấy cho cậu."

Lê Lý đẩy mặt cậu ra: "Cậu tìm người khác uống đi, đừng ngăn tớ ăn cơm, tớ còn muốn ăn thêm một phần tùng nhung xào nữa." Món ăn trên bữa tiệc này đều là vật quý giá, ở những nơi bình thường không ăn được mấy món này, Lê Lý không muốn bỏ qua một món nào.

Sau khi Yến Tễ bị từ chối thì để lộ ra vẻ mặt ấm ức, nhưng không tiếp tục làm phiền y nữa mà đi tìm những người bạn khác uống rượu.

Người lớn cơm nước xong thì rất nhanh đi những phòng khác để tiếp khách, tán gẫu hoặc là uống trà, bàn ăn lại thành sân nhà của người trẻ tuổi.