Chương 37: Nếu không có Lê Hòa Bình

Nhà ở rất rộng, bà cụ cần chăm sóc cũng không quá già, chỉ khoảng sáu mươi tuổi mà thôi, trên người cũng mặc sạch sẽ, Lê Lý chú ý, đồ mà bà ấy mặc chính là sườn xám có hoa văn tối màu, tóc cũng được chải rất gọn gàng, ngũ quan hơi căng cứng, chỉ nhìn thì thấy biểu tình có chút nghiêm túc.

Sau khi hiểu rõ mới biết được thì ra chức nghiệp trước đây của bà ấy là giáo viên, cũng là vì một trận tai nạn xe cộ nên mới bại liệt.

Người đàn ông kia tự giới thiệu, tên Tô Thiên Thanh, anh ta nói: “Mẹ của tôi rất dễ chăm sóc, chỉ có phần vệ sinh bà ấy yêu cầu hơi cao một chút, khẩu vị đồ ăn cũng yêu cầu thanh đạm ngon miệng, hoạt động phần thân thì trên cơ bản có thể tự làm được, chính bà ấy cũng có thể tự đẩy xe lăn, ngài chỉ cần phối hợp tắm rửa cho bà ấy là được. Bà ấy cũng có thể tự đi vệ sinh, bồn cầu trong nhà là robot thông minh, về phương diện này thì không cần hỗ trợ.”

Sau đó anh ta lại giới thiệu nói: “Còn hai vợ chồng tôi đều là công nhân viên chức, làm ở công ty Bao Trung Xan, buổi sáng chúng tôi cũng sẽ không ăn ở nhà, ngài chỉ cần chuẩn bị bữa tối là được.

Thời gian tan tầm là sau khi hai vợ chồng tôi trở về, thời gian tan làm của tôi là năm rưỡi chiều, khoảng giờ giờ là có thể về tới nơi. Thời gian của vợ tôi thì khả năng không quá cố định, nhưng ngài cứ yên tâm, chúng tôi đều biết trong nhà ngài khó khăn, sẽ không làm chậm trễ thời gian quá dài.”

Triệu Thu còn rất vừa lòng với các phương diện, bà dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ: “Phương diện vệ sinh thì tôi sẽ cố gắng giúp bà cụ sạch sẽ hết mức, nhưng là về phần đồ ăn thì tôi cũng không biết có thể khiến cô giáo Lưu vừa lòng được hay không…”

Tô Thiên Thanh cười nhìn bà: “Nếu không thì ngài thử một lần? Trưa nay dứt khoát ở lại ăn cơm đi.”

Triệu Thu nhìn con trai trưng cầu ý kiến của y, Lê Lý thấy bộ dáng vô cùng động lòng của bà, lại cảm thấy một người từng làm giáo viên thì cũng không đến mức quá vô lý, cũng đành cố mà làm gật gật đầu.

Tay nghề của Triệu Thu thật sự luyện tập rất không tồi, hơn nữa ẩm thực bình thường của Lê Hòa Bình cũng đều yêu cầu phải vừa thanh đạm vừa có dinh dưỡng, cho nên ba món đồ ăn và một canh mà bà làm ra, sau khi cô giáo Lưu nhấm nháp thì đều gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

Vì thế vào buổi chiều bọn họ đã kí hiệp ước nửa năm, không có người môi giới rút tiền từ giữa, tiền lương cao hơn so với bảo mẫu bình thường một chút.

Thay đổi một công việc có tiền lương cao hơn phân nửa, trông Triệu Thu có vẻ rất mừng, trở về vui rạo rực nói với chồng, Lê Hòa Bình lại cười vô cùng miễn cưỡng, cuối cùng còn thở dài.

Triệu Thu biết trong lòng ông tự trách, an ủi nói: “Không sao đâu, bây giờ tiền lương của em cao hơn, hai năm nữa Lê Lý cũng tốt nghiệp, đến lúc đó hai mẹ con cùng kiếm tiền, nhất định có thể cải thiện sinh hoạt tốt hơn. Nói không chừng tương lai y học phát triển, anh còn có thể đứng lên một lần nữa. Đến lúc đó cũng làm phẫu thuật, nói chuyện yêu đương với một cô gái rồi kết hôn, sinh ra một cháu nội đáng yêu, một nhà chúng ta sẽ tốt đẹp hơn thôi.”

Giọng nói của bà tràn ngập sự cổ vũ và hy vọng, Lê Hòa Bình lại chỉ cảm thấy chua xót, giọng nói khàn đi: “Cái gì anh cũng không thể cho hai mẹ con, không có anh thì hai người mới sống tốt nhất.”

Triệu Thu vội vàng nói: “Anh đừng nói bậy!”

Tuy là trách cứ, hốc mắt Triệu Thu lại nhịn không được đỏ lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Thu đi mua đồ ăn tươi ngon nhất về làm điểm tâm. Bận rộn cả buổi mới làm được chiếc bánh hoa quế vừa thơm vừa ngọt, bà còn cố ý mua một hộp quà, thật cẩn thận đặt vào trong hộp, sau đó còn trịnh trọng dùng chiếc túi quà mà trước đây làm hàng thủ công còn thừa để buộc lại, đưa cho Lê Lý: “Con nhất định phải đưa cho người ta, không được làm nát, nát sẽ rất khó coi.”

“Được, con biết rồi.”

“Giành được vé không?”

“Không có.” Lê Lý nhíu mày, mấy ngày nay y quá vui vẻ, một bên chăm sóc cha, một bên quan tâm mẹ, vậy mã đã quên phải mua vé xe trước. Bây giờ kỳ nghỉ dài hạn đã kết thúc, rất nhiều người đều phải quay về đi học đi làm, đương nhiên vé xe sẽ rất khan hiếm.

Triệu Thu nói: “Không thì mua vé ô tô đi?”

Lê Lý nói: “Con lại đổi mới một lúc thử xem.”

Vé ô tô đắt hơn vé xe lửa 1/3, y tiếc phải dùng số tiền này.

Nhưng y đổi mới hơn nửa giờ vẫn không có vé thừa, cuối cùng tìm được một cái app, sau gửi link nhờ bạn bè giúp đỡ cướp vé xe lửa cho mấy người bạn cùng phòng.

Mấy người bạn cùng phòng đều tìm giúp Lê Lý, Yến Tễ còn trực tiếp gọi tới đây: “Thảo Nhi, cậu không mua được vé à?”

“Tớ quên.”