Chương 39: Đưa y về nhà

Viên Hồng Ba thật sự rất mệt mỏi, đi cả đường dẫm phanh xe mà chân cũng tê dại, cho nên thật sự có chút động lòng, Yến Tễ đột nhiên mở miệng: “Đến lượt tôi.”

Bọn họ thay đổi người lúc xe đang phải dừng lại vì tắc đường, Yến Văn còn ra lệnh nói: “Cậu lên ngồi đằng trước.”

Lê Lý không rõ lý do, lại vẫn ngoan ngoãn thay đổi chỗ ngồi.

Người đàn ông cao hơn trợ lý, ngồi vào chỗ hỏi: “Có cái gì ăn không?”

Viên Hồng Ba còn chưa kịp mở miệng thì Lê Lý đã vội vàng nói: “Có điểm tâm mẹ em làm, anh muốn ăn không?”

Y vừa hỏi ra miệng thì đã có chút hối hận.

Y rất không muốn nghe thấy người đàn ông này từ chối, bởi vì đó là tấm lòng của mẹ y. Mà lấy thái độ của người đàn ông này với mình thì việc chắc chắn gần như là trăm phần trăm.

Bàn tay đang muốn đi kéo khóa balo dừng lại giữa không trung, sau đó y nghe được Yến Văn nói: “Cho tôi nếm thử.”

Bởi vì những lời nói này, đầu ngón tay y hơi tê dại, lại lan tràn đến nơi trái tim, Lê Lý không rõ vì sao mình lại sinh ra loại cảm giác này, rất mau y đã xem nhẹ nó, mở ba lô lấy điểm tâm Triệu Thu đóng gói cẩn thận ra, nhanh chóng mở ra sau đó đưa hộp đến trước mặt đối phương.

Chiếc xe phía trước bắt đầu khởi động, Yến Văn khởi động xe, nói: “Đưa cho tôi.”

Ý là bảo Yến Văn đút cho anh.

Lê Lý cầm một chiếc bánh đưa đến bên môi y, Yến Văn hơi cúi đầu ngậm lấy. Góc độ y cắn vào chiếc bánh rất xảo diệu, tránh phải tiếp xúc thân thể với bất kỳ một chỗ nào của Lê Lý, nhưng Lê Lý vẫn cảm thấy có chút ái muội như cũ.

Mùi hương bánh hoa quế tràn ngập trong xe, Viên Hồng Ba cũng đói bụng, nói: “Anh cũng muốn nếm thử, có thể không? Thơm như vậy, ngửi mùi đã thấy rất ngon.”

Lê Lý đưa cho anh ấy một miếng.

“Quả nhiên ăn rất ngon, ngon hơn điểm tâm chúng ta thường mua nhiều, không bị ngán chút nào.” Viên Hồng Ba khen, vốn còn muốn xin thêm một miếng nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của lão đại lại nhịn xuống không có mở miệng.

Lại đút bánh đưa nước, vị trí phó lái của Lê Lý hoàn thành vô cùng hoàn hảo.

Tám mươi km cuối cùng đi hai giờ mới đến. Vào trong thành phố, Lê Lý cũng không yêu cầu đưa mình về trường học, chỉ nói: “Để em xuống một cái trạm xe bus nào đó là được.”

Viên Hồng Ba cười nói: “Khó mà làm được, bọn anh đã nhận nhiệm vụ rồi, không đưa em về tới nơi thì A Tễ sẽ tìm anh gây phiền phức.” Anh ấy lại nói: “Vậy đưa lão đại về nhà trước đi rồi anh đưa em về trường học sau.”

“Cũng đúng, vậy em cảm ơn.”

Lê Lý cho rằng Yến Văn về nhà là về nhà họ Yến, lại không nghĩ đến là về tiểu khu khác khác, bên trong là từng căn biệt thự độc lập, thoạt nhìn diện tích cũng không quá lớn, nhưng bởi vì vị trí đặt chân nên giá trị còn vô cùng cao.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự trong khu, Yến Văn không lái xe vào, trực tiếp cởi đai an toàn đi xuống xe.

Lê Lý thế mới biết thì ra chiếc xe này là của Viên Hồng Ba.

Viên Hồng Ba cũng xuống xe, thân là trợ lý, anh ấy đưa đẩy đủ đồ vật lên tay anh: “Lão đại, ngày mai gặp.”

Yến Văn nói: “ngày mai gặp.”

Anh không lập tức xoay người đi vào nhà, mà là nhìn Lê Lý còn đang ngồi im trên ghế phụ, hơi hơi nhíu mày: “Còn không xuống dưới?”

Viên Hồng Ba sửng sốt một chút, ngược lại là Lê Lý rất nhanh nhẹn mở cửa xe đi xuống, Viên Hồng Ba nói: “Lão đại, ngài mệt mỏi mấy ngày rồi, để em đưa cậu ấy đi là được.”

Yến Văn nhàn nhạt nói: “Không cần, cậu trở về đi.”

Yhb còn muốn biểu hiện thêm một chút, Yến Văn đã vào bên trong, Lê Lý cũng đi theo anh.

Công tắc được mở ra, toàn bộ biệt thự sáng lên, phong cách trắng đen và xám khiến cả căn nhà thoạt nhìn rất có cách điệu lại có vẻ nghiêm túc u buồn, giống như cảm giác mà Yến Văn mang lại cho người đối diện.

Lê Lý đơn độc ở với anh, không thể nói nhẹ nhàng, hoặc là nói rất không được tự nhiên, y mỉm cười gọi một tiếng: “Anh”, nghiêng đầu nhìn Yến Văn: “Đêm nay yêu cầu em phục vụ sao?”

Yến Văn thả túi công văn trong tay xuống, âm thanh nhạt nhẽo nói: “Gọi cậu tới ký kết hợp đồng chính thức.”

Làm luật sư chính là có chỗ khác biệt như vậy, sẽ không tin tưởng lời ước định bằng miệng, giấy trắng mực đen có ký tên mới có thể làm cho anh yên tâm.

Yến Văn nói: “Gửi một phần thời khóa biểu của cậu cho tôi.”

Lê Lý phe phẩy di động nhìn y, thể hiện ra bộ dáng thật vô tội: “Ngài xóa WeChat của em rồi, em gửi cho ngài thế nào đây?”

Yến Văn nói: “Tin nhắn.”

Lê Lý: “Một tin là một đồng, rất đắt, anh, nếu không anh kết bạn WeChat lại với em đi?”

Yến Văn không để ý tới y, cúi đầu dùng di động xử lý cái gì đó. Một phút sau, Lê Lý nhận được tin nhắn tiền điện thoại nạp thêm một nghìn.

Yến Văn nhìn y một lần nữa: “Tính cho tôi, lát nữa cậu có thể tự tìm chút đồ ăn, phòng bếp ở bên kia, trong tủ lạnh có thức ăn nhanh.”

Anh đi lên lầu, Lê Lý tìm được ảnh thời khóa biểu của mình trong album rồi gửi cho Yến Văn, lại đi vào phòng bếp, trong nhà bếp của Yến Văn cũng mang theo hơi thở lạnh băng, nhưng rõ ràng có dấu vết được sử dụng qua, nồi chén gáo bồn đều đủ hết, gia vị trên kệ cũng có rất nhiều.

Mở tủ lạnh ra, tất cả đồ vật bên trong đều được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, ngay cả rau dưa cũng được cất gọn vào trong hộp, gần như không thể nhìn thấy bất kì đồ vật nào được đóng gói trong túi ni lông.