Chương 43: Trị liệu

Nhưng loại sự tình như tính hướng là trời sinh, không thể thay đổi, cho nên có vài người sẽ cảm thấy đau khổ vì loại chuyện này cả một đời.

Lê Lý nghi ngờ Yến Văn chính là loại người này.

Lúc y đánh răng, Yến Văn đã đi ra ngoài, Lê Lý chà bàn răng mình sạch sẽ, lại dùng khăn rửa mặt rửa lại một lần nữa, để cho trạng thái của bản thân tốt hơn một chút mới ra khỏi cửa phòng tắm.

Du͙© vọиɠ của y chưa được giải phóng, cho nên dù cách một lúc còn chưa có hạ xuống hết, nhưng bởi vì kích cỡ của y vốn không tính là lớn, cho nên cũng không quá rõ ràng.

Yến Văn đang mở máy tính xem gì đó, Lê Lý khó khăn lắm đi đến, lúc sắp thấy màn hình máy tính của đối phương thì khựng lại, không tiếp tục đi qua nữa: “Ngài đang bận sao?”

Yến Văn nói: “không vội.”

Người đàn ông quay lại nhìn y, thần sắc bình tĩnh, không có chút dao động nào: “Muộn quá rồi, em có thể ở lại đây, bên cạnh có phòng cho khách.”

“Vậy em đi tắm, phòng tắm của ngài có thể cho em dùng không?”

“Có thể.”

Đồng ý rất không tình nguyện.

Lê Lý tắm rửa xong đi ra ngoài, Yến Văn đã ngồi dựa lên đầu giường, ánh đèn trong phòng ngủ cũng tối hơn nhiều, anh đang cầm một quyển sách trong tay, tư thái như sắp tiến vào giấc ngủ.

Lê Lý mặc áo ngủ của mình, là một chiếc áo thun cũ kỹ đã mặc rất lâu và một chiếc quần đùi thể thao. Ống quần rất lớn, để lộ ra môi đôi chân thon dầy vừa trắng vừa dài, cẳng chân cũng rất dài, về mặt thị giác thì có vẻ thật xinh đẹp.

Lê Lý chú ý tới Yến Văn liếc mắt nhìn đùi mình lâu hơn một chút, việc này khiến cho ngực y hơi động, đột nhiên nói: “Anh.”

“Chuyện gì?”

Lê Lý nói: “Thật ra anh… Vẫn muốn kết hôn như người bình thường đúng không?”

Yến Văn hơi hơi nhíu mày: “Em muốn nói cái gì?”

Lê Lý đến gần anh một chút, cười đến mức ngoan ngoãn, nhưng bởi vì diện mạo nên luôn hiện ra mùi vị câu người, hơn nữa hai người đã phát sinh quan hệ thân thể, nên hương vị này càng đậm hơn.

Lê Lý nói: “Lần trước ngài nói nơi đó của em ghê tởm, là hoàn toàn không thích cái loại hình này của phụ nữ đúng không? Đến lúc đó có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc kết hôn bình thường. Nếu ngài muốn mà nói thì, em có thể giúp ngài trị liệu một chút, có được không?”

Yến Văn khép trang sách lại, đặt sách lên tủ đầu giường bên cạnh, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không nhìn ra có cảm thấy bị xúc phạm vì lời nói của y hay không, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn y, một hồi lâu mới hỏi: “Trị liệu kiểu gì?”

Lê Lý còn rất tích cực: “Thử làm với em xem? Dù sao bề ngoài của em là nam, ngực cũng phẳng, nhưng lại có thằng bé, hai cái lỗ cũng cách nhau rất gần, ban đầu có lẽ chưa quen thì ngài chỉ cần xây dựng tâm lý là đang cắm ở cái lỗ đằng sau là được, làm nhiều vài lần quen rồi, có lẽ sẽ thích ứng được.”

Y còn kiến nghị: “Đến lúc đó có thể tiếp nhận rồi, em còn có thể hóa trang thành nữ, mang cái loại ngực giả cho ngài thử xem.”

Trên mặt người đàn ông vẫn chẳng có cảm xúc gì, chỉ yên tĩnh nhìn y.

Lê Lý khó được có chút ngượng ngùng, âm thanh cũng nhỏ hơn một chút: “Có điều là theo đó, em cũng yêu cầu ngài thêm một số tiền.”

Y đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút không biết xấu hổ, rõ ràng đã đang trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cả người của y đều là của Yến Văn, lúc này lại yêu cầu một điều kiện khác, thực sự là bản chất của gian thương.

Nhưng y quá thiếu tiền, cho nên không cần mặt mũi nữa.

Yến Văn nói: “Muốn bao nhiêu?”

Lê Lý giơ hai ngón tay giữa không trung: “Nếu thành công, mười vạn.”

Yến Văn thay đổi tư thế ngồi, sắc mặt đang căng chặt cũng thả lỏng ra nhiều, thậm chí mang chút lười biếng: “Nếu không thành công?”

“Vậy em phải bồi thường một chút, hai, một vạn đi.”

“Có dùng thử sao?”

“Có thể có.”

Yến Văn nói: “Bắt đầu luôn?”

Không nghĩ tới anh lại đưa ra chuyện này nhanh như vậy, Lê Lý hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật gật đầu.

Cái ý niệm này cũng là lâm thời nảy ra, cho nên đến tột cùng muốn “dùng thử” như thế nào, hoặc là phương thức trị liệu, y còn chưa nghĩ kĩ, nhưng y cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.

Lê Lý rất chủ động đứng trước giường người đàn ông: “Bây giờ em cởϊ qυầи áo cho ngài nhìn xem?”

Yến Văn không từ chối, Lê Lý liền còng lưng bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình.

Chiếc quần thể thao không biết đã mặc mấy năm rất dễ cởi, bên dưới là qυầи ɭóŧ màu đen, Yến Văn mắt sắc phát hiện giống với nhãn hiệu của em trai mình dùng, đôi mày lại nhăn lại: “A Tễ mua cho em?”

Lê Lý cúi đầu phân biệt một chút mới gật đầu: “Đúng vậy, có thứ cậu ấy nói là mua thừa nên cho em, có điều em biết cậu ấy cố tình, mua thừa chỉ là cái cớ cậu ấy tìm thôi.”

Rất mau y đã cởϊ qυầи lót ra, côn ŧᏂịŧ vốn cương cứng rốt cuộc đã hạ xuống, biến thành một cục nho nhỏ mềm mại, có lẽ chỉ lớn bằng thỏi son của các cô gái bây giờ.