Chương 1: Đi ngược chiều

Chạng vàng mùa hè, chim đi kiếm ăn tìm về tổ, tiếng kêu vang lên hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng âm thanh lên xuống, tiếng ve sầu thuận thế mà vang lên.Dãy núi uy nghiêm đứng sừng sững, ngửa đầu nhìn lên, những ngọn núi dày đặc dường như muốn vươn thẳng lên trời không nhìn thấy đỉnh. Con đường xi măng chỉ dành cho xe một chiều giống như rải ruy băng bạc, uốn lượn từ chân núi rồi biến mất trong màn đêm vô tận.

Diệp Mân tựa vào chiếc xe Audi màu xám bạch, thỉnh thoảng giơ tay nhìn thời gian, cau mày nhìn con đường vắng vẻ phía trước, không ngừng lẩm bẩm: "Lên núi nghe bà nội Lưu nói chuyện."

"Cùng với anh chị em của mình ở chung với nhau rất tốt."

"Nhân cơ hội này kiềm chế tính nóng nảy của cô ấy lại."

Trần Giảo xem thường đến mức lười phản ứng, cô ngồi ở ghế sau, bắt chéo chân, lướt di động ăn trái cây.

Ngón tay thon dài di chuyển màn hình di động, nhanh chóng để lại một bóng trắng, sau khi đánh đủ 51 phát cuối cùng cũng phá vỡ kỷ lục của chính mình.

Tuy đang thất thần nhưng lỗ tai Diệp Mân vẫn nghe thấy động tĩnh, đối với đồ quê mùa chậm chạp chưa đến kia sinh ra chút hào cảm. Rốt cuộc vì anh, người trăm công nhìn việc như Diệp tổng không thể không cùng con gái quái đản nghịch ngợm lãng phí thời gian ở nơi chim không thèm ỉa này.

Đang nghĩ thì bên ngoài cửa sổ xe truyền đến âm thanh rầm rầm chói tai, còn có tiếng loảng xoảng loảng xoảng, vài phút sau dừng lại bên cạnh chiếc audi. Trần Giảo nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn thấy chàng trai có làn da ngăm nâu bước xuống xe máy, chiếc quần jean màu xanh đậm đã cũ, so với những người đàn ông khác, anh cao to vạm vỡ hơn.

Ấn tượng của Trần Giảo với Hứa Trường Thành cũng không tính là tốt, bởi vì ông ngoại cô không bao giờ mặc áo sơ mi sọc xanh. Thật là đồ quê mùa.

Nhắc đến ông ngoại cô lại nhớ đến người khởi xướng chuyện này - bà ngoại cô Tần Ái Hương. Trần Giảo bực bội vào vò đầu.

Sau khi Hứa Trường Thành xuống xe, lập tức đến xin lỗi Diệp Mân, "Xin lỗi dì Diệp, trên đường xe nổ lốp nên bị kéo dài mấy giờ liền."

Thấy anh ăn mặc đơn giản lời nói lại thành khẩn, không kiêu ngạo xiểm nịnh, Diệp Mân bỗng nảy sinh hào cảm.

"Cháu còn biết sửa xe? Thật lợi hại, Giảo Giảo nhà cô đến quần áo cũng không biết giặt."

Con cái ở nông thôn đều hiểu chuyện như vậy, con cái nhà mình ngày ngày ăn uống đồ ăn tốt cung phụng như công chúa, học tập không chú trọng, cả ngày cũng những người không đứng đắn tụ tập, ca hát nhảy disco. Bà là mẹ đơn thân, lại là người đứng đầu doanh nghiệp, ngày ngày làm việc, đối với con gái phản nghịch thực sự quản không được.

Vẫn là mẹ bà Tần Ái Hương xem nhiều "Biến hình kế", cho bà chủ ý đưa con gái đến nông thôn nhà người bạn bà ấy quen biết, cải tạo lao động hai tháng.

Diệp Mân đang nghĩ chỉ cần ngựa chết trở thành ngựa sống là được, đến học bạ cũng không cầm, chỉ cần được trên 30 điểm là được, bà để bảo mẫu Vương thu dọn đồ đạc hàng ngày của Trần Giảo sau đó kéo cô đi mấy trăm km.

Bảng chỉ đường dẫn đến trấn Hoa sơn bên cạnh thì bất động, đường núi gập ghềnh chưa nói lối rẽ lại nhiều, liên hệ với bên kia lại nói để cháu trai Hứa Trường Thành đến đón.

Hai người nói chuyện xong, Diệp Mân ngồi trên ghế lái chuẩn bị khởi động thì điện thoại vang lên.

Trợ lý nhắc nhở bà sáng mai 8 giờ ở thành Giang An có mở một hội nghị, Diệp Mân theo thói quen nhíu mày: "Không thể hoãn lại sao?"

Ba phút sau, Diệp Mân từ cốp xe lấy ra hai hành lý 28 inch màu bạc, Hứa Trường Thành giúp đỡ nhấc lên xe ba bánh, mấy chục kg một hành lý, anh nhấc như một miếng đậu phụ.

Hoàn thành xong nghi thức giao tiếp, hai người còn nói thầm với nhau: "Tính tình Giảo Giảo không tốt lắm, mọi người không cần nhân nhượng với con bé, bình thường mọi người làm gì cứ để con bé làm cái đó..."

Trong lúc Diệp Mân đang nói, Hứa Trường Thành thi thoảng sẽ đáp lại một tiếng: "Vâng."

Trần Giảo ngửa đầu, ánh hoàng hôn mỹ lệ đập vào ánh mắt cô, cô nhanh chóng chớp chớp mắt, dưới chân đá mấy hòn đá: "Diệp tổng, đã nói xong chưa?"

Không khí yên tĩnh vài giây.

Chàng trai đang cúi đầu lắng nghe đột nhiên hơi ngẩng đầu nhìn Trần Giảo, ánh mắt bình tĩnh không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Thấy Diệp Mân tức giận đến mức ngũ quan biến hình, Trần giảo giống như đạt được kɧoáı ©ảʍ trả thù, cô quật cường giương cằm: "Nói xong rồi thì nên nhanh chóng rời đi thôi, nếu không sẽ bở lỡ hội nghị của người mất."

Trước mặt người khác, Diệp Mân không muốn giáo huấn con gái, trong lòng phát sầu, quay về thành Giang An cũng phải lái xe suốt đêm bảy tám tiếng, sửa sang lại còn phải kiểm tra xem qua phần cần phải nói, thương lượng với cấp dưới.

Bà liều mạng như vậy là vì ai?

Ném xuống một câu: "Con tự giải quyết cho tốt đi."

Diệp Mân mở cửa xe, khởi động xe rời đi.

Hứa Trường Thành còn đang thất thần, Trần Giảo giống như muốn so với Diệp Mân xem ai sang chảnh hơn, đỡ lấy lan can xe ba bánh đi lên, ngồi ở trên hành lý chính mình, hếch cằm về phía Hứa Trường Thành: "Còn không đi?"

Đi ngược chiều.