Chương 49

Trác Cẩn Khác rời

khỏi

kinh đô

rồi sẽ

trở về nơi

đâu? Đây là một vấn đề phi thường nhàm chán, lúc này,

nơi mà

Trác Cẩn Khác sẽ đi, khẳng định là

chỗ

thánh đường hiện tại

rồi. Các tín đồ

của thánh đường, một khắc

khi

Trác Cẩn Khác phản hồi kia,

đã

cảm giác được Trác Cẩn Khác trở về, đây cũng là

do

Trác Cẩn Khác cố ý làm

để

mọi người

đều

biết.

Các tín đồ

thành kính, vì thế



vui mừng, Giáo Hoàng

của

bọn họ cuối cùng

cũng

trở về, thánh đường

của

bọn họ rốt cuộc

cũng

hoàn chỉnh

rồi.

Đối

với việcTrác Cẩn Khác ẩn nấp

thời gian dài, hành tung mờ ảo, trong lòng các tín đồ không

hề



một

câu oán hận



cam tâm tình nguyện chờ Trác Cẩn Khác trở về, chờ quang mang

của

thánh đường bao phủ thế gian, bọn họ không có thời gian

để

đi oán giận, bọn họ muốn

gia tăng kiến thức, bọn họ muốn

bản thân mạnh hơn, vì

để

quang huy thánh đường chiếu rọi thế gian, bọn họ có rất nhiều

việc cần phải

nỗ lực. Hiện giờ, Giáo Hoàng

của

bọn họ

đã

trở về, quang huy thánh đường

sắp sáng rực rỡ, bọn họ chờ mong, kích động, hơn nữa

còn

thấp thỏm, thấp thỏm

bản thân không có cách nào

hoàn thành sứ mệnh thần thánh, nhưng bọn họ chắc chắn

sẽ

trả giá hết thảy, toàn lực ứng phó, vì Giáo Hoàng, vì thánh đường.

Ngồi trên bảo tọa

của

chính mình, Trác Cẩn Khác nhàn nhã chờ

đợi các nhân vật chính yếu của

thánh đường tụ tập,

theo

thói quen muốn đẩy đẩy mắt kính

của

mình, mới nhớ tới, mắt kính đã bị Hiên Viên Kiệt thiêu hủy

rồi, ngoài ý liệu cuối cùng kia, thật đúng là không tồi, mắt kính không có

thì không có thôi, dù sao

tật

cận thị

của y cũng đã sớm khỏi rồi, chỉ là muốn cho

bản thân

có vẻ bình thường văn nhã

chút nên

mới

đeo lên thôi, hiện giờ là mạt thế, tìm

được một bộ

mắt kính hợp tâm ý cũng

là việc

không dễ dàng

gì, lúc trước

y

đã quên chuẩn bị cái này

rồi.

Mấy người

Fein

đã

đến đông đủ, lại lần nữa nhìn

đến

chân thân

của

Trác Cẩn Khác, đối lập

với lần chứng kiến

năm đó, bọn họ phát

hiện

một ít biến hóa, không

chút liên quan đến mắt kính, nếu nói

vốn dĩ

Trác Cẩn Khác

còn

có một

khuôn mặt làm người cảm thấy văn nhã, kỳ thật



thực bình thường, như vậy hiện tại

y

đã khai hỏa toàn bộ khí thế

của mình, thần thánh tôn quý, xa xôi không thể với tới, mỉm cười thân thiết làm người cảm thấy dễ thân,

chỉ

là cả người quý khí, cao không thể

phạm vào, nhìn

từ

xa xa

cũng đã

cảm thấy bất phàm, nếu nói Trác Cẩn Khác trước kia,

khiến bản thân

dung hợp

vào

chung quanh, sẽ không làm người liếc mắt chú ý

đến

một cái, như vậy Trác Cẩn Khác hiện tại, đứng giữa đám người,

ánh nhìn

đầu tiên

sẽ

đều là về phía y,



một loại cảm giác người này quang huy lóng lánh.

Thân là nhân vật

chính yếu của

thánh đường,

những người được

Trác Cẩn Khác chọn lựa ra, tự nhiên

cũng

có chỗ hơn người, không

hề

có một tia kinh ngạc

nào

đối

với

biến hóa

của

Trác Cẩn Khác, trấn định thăm hỏi,

dưới

ý bảo

của

Trác Cẩn Khác,

ngồi xuống hai bên sườn của

bảo tọa.

“Địa chỉ của thánh đường

đã chọn xong chưa?” Thân là lãnh tụ thực tế cùng tinh thần

của

thánh đường, Trác Cẩn Khác có tư bản

để không

quanh co lòng vòng

với mấy người

Fein,

ngay lập tức đi

thẳng đến chủ đề.

“Đã

chọn xong rồi.” Fein sớm

đã

có chuẩn bị lấy bản đồ ra, điểm dừng chân hiện tại

của

thánh đường, là cơ cấu tôn giáo trước kia,

cũng

có thư viện, thư viện

lại

có không ít bản đồ.

Sau khi

nhập thư viện vào

trong

kết giới, những thư tịch

trong

thư viện

kia

cũng

được chú

trọng sửa sang lại. Thư tịch vốn dĩ chính là công cụ truyền thừa văn minh quan trọng

của

nhân loại, cho dù

đã

có các loại sản phẩm điện tử, cũng

không có cách nào đào thải

loại phương thức truyền thừa văn minh

này được.

Cái tên

Toledo học đòi văn vẻ

kia, đã

xung phong nhận

công tác bảo hộ thư tịch

này, mỹ kỳ danh rằng, vì truyền thừa văn minh.

“Ta cảm thấy cần

phải

phát triển bộ môn khoa học kỹ thuật một chút, hiện tại đều

dùng

bản đồ

điện tử hết rồi,

vậy mà

chúng ta

còn

dùng bản đồ

giấy, cảm giác rất lạc hậu.” Trác Cẩn Khác tiếp nhận bản đồ



Fein

dâng

lên, sau đó nói một câu.

Tôn giáo nói phát triển khoa học kỹ thuật, lời này nghe

kiểu gì cũng khiến

người

ta

cảm thấy quái dị. Dù sao

thì

mọi người

đều

cảm thấy quái dị

hết.

Chỉ

là bọn họ cũng thừa nhận,

trong

thời đại sinh hoạt khoa học kỹ thuật tiện lợi

này,

còn để

bọn họ trở lại thời kỳ trung cổ một lần nữa,

quả thật là

rất khó chịu.

Fein cùng Toledo chủ yếu phụ trách việc này, trong lòng rất có cảm giác hắc tuyến, bởi vì bọn họ đều

quên béng mất chuyện

có thể sử dụng

công cụ

máy tính

vân vân,

mà lại đi tìm bản

đồ, ngẫm lại

bộ dạng ngu xuẩn

vùi đầu

vào

bản đồ

của mình, bọn họ kiên quyết sẽ không

nói

việc này cho những người khác,

để

cho

mấy người kia

có cơ hội cười nhạo mình, đặc biệt là

tuyệt đối sẽ không để

Trác Cẩn Khác biết. Chỉ là

chỉ cần

bọn

họ

không nói, Trác Cẩn Khác liền sẽ không biết

hay

sao? Trác Cẩn Khác hiện tại

chỉ là không muốn

biết mà thôi.

“Muốn phát triển

thì

phải

có các yếu tố

tốt nhất, các ngươi đi thu nạp nhân tài

về các

phương diện này.” Không biết trong lòng Fein cùng Toledo

đang xoay

chuyển ý niệm, Trác Cẩn Khác nhìn chăm chú vào bản đồ, ngón tay

cử động

trên hư không,

một thứ tương tự như

bản đồ vệ tinh

giả lập,

lập tức

hiện ra ở trước mắt mọi người.

Mọi người

vâng mệnh. Bọn họ đều ôm vô hạn chờ mong cùng tin tưởng

đối với sự

huy hoàng

của

thánh đường, tự nhiên sẽ đi tìm nhân tài tốt nhất.

Còn nói

cái gì



nhân tài khoa học kỹ thuật sẽ không

tín

ngưỡng

vào

tôn giáo, làm ơn

đi, thiên tài khoa học kỹ thuật tín ngưỡng

vào

tôn giáo



không ít

đâu,

hiểu biết đối với

thế giới càng nhiều, ngược lại

sẽ

càng thêm mờ mịt, ký thác

vào

tôn giáo. Cho nên, phải biết rằng nhân tài khoa học kỹ thuật phục vụ

cho

thánh đường, không phải



không có khả năng. Thần Thuật thần kỳ

của

Thánh đường, cũng có thể

là một

nhân tố quan trọng

để

hấp dẫn

các

nhân tài khoa học kỹ thuật.

Nhìn địa chỉ, Trác Cẩn Khác thực vừa lòng, tiếp tục nói, “Như vậy

bản đồ

thiết kế thánh đường, các ngươi làm

chưa?”

“Thời gian

quá gấp,

còn chưa có

hoàn thành.” Như cũ

vẫn

là Fein trả lời.

“Cho các ngươi thời gian một tháng, cũng vừa lúc cho

các vị

khách khứa

của

chúng ta một chút thời gian, hiểu

biết

một

vài chuyện, mới

dễ

tiến hành hiệp thương

được.” Trác Cẩn Khác

cuộn

bản vẽ

lại, nói.

“Rõ.” Mọi người đáp lại,

trong các

tín đồ

cũng có

nhân tài thiết kế, địa chỉ hiện

của

tại thánh đường,

thứ

hấp dẫn du khách

ngoại trừ

văn hóa tôn giáo

ra,

thì

cũng có

cả

văn hóa kiến trúc, nhân tài thiết kế tới nơi này du lịch, tìm kiếm linh cảm, số lượng

cũng

không ít.

Trong các tín đồ muốn

tìm được một

người

vẫn là có thể,

cái

vị tín đồ sắp sửa

nhận

lấy

phần

vinh quang

này, nhất định



sẽ phi thường vui sướиɠ

đây. Hơn nữa việc này

là do

Trác Cẩn Khác tự mình

yêu cầu, đưa ra ý kiến, đối

với

các tín đồ mà nói, có thể tiếp cận Giáo Hoàng, lại

càng

là một

việc

khiến

người khẩn trương mừng như điên.

Khỏi phải nói, thật đúng



tìm được nhân tài thiết kế

trong số các tín đồ, hơn nữa

còn

không

chỉ có

một

người, đối

với việc

thiết kế thánh đường,

cả

một đám

đều

tranh đoạt

cái

nhiệm vụ thần thánh này,

chỉ

thiếu chút nữa

là đã

bùng nổ

cuộc

nội đấu

đầu tiên của

thánh đường, cuối cùng

sau khi giảng hòa,

đã

quyết định

là cùng nhau

hợp tác.

Đúng như

Trác Cẩn Khác

đã

nói, cho các

vị

tân khách

sắp đến có được

thời gian nghiệm chứng đầy đủ, Trác Cẩn Khác điệu thấp chuẩn bị, cũng không quên

theo con đường bí mật mà phân phát cho

chính phủ

các

quốc gia

một vài thứ, miễn cho

đôi bên

không



chút

hiểu biết

nào

về bất cứ thứ gì,

cùng

trao đổi

như thế nào.

Dấu hiệu tiêu chí chói lọi của

thánh đường,

để cho

đối phương

hiểu

rõ ràng,

thứ văn kiện

không

hề

trải qua

bất cứ

con đường chính quy

nào

mà đến

này là

đến từ phương nào, thánh đường có năng lực

có thể

tùy thời xâm lấn

vào

cơ mật

của

bọn họ.

Nơi hy

vọng biến mất ngoài ý muốn, làm ánh mắt mọi người

nhìn thấy được sự

tồn tại

của

Trác Cẩn Khác,

mỗi người đều

sôi nổi

phản ánh lên

cao tầng quốc nội, cao tầng thật sự là không

chịu nổi, chỉ có công bố

với

nước ngoài

những

tình huống

mà bọn họ biết đến. Hơn nữa thánh đường xâm lấn

vào cơ mật của bọn họ, gửi đi tình báo

về

thánh đường,

tất cả lực

chú ý trọng điểm đều

đặt lên

thánh đường

đột nhiên toát ra này, cùng với

các điều tra về

Trác Cẩn Khác, một

người

đùa bỡn thế giới này

trong

lòng bàn tay, lừa gạt các quốc gia

trên

thế giới, một

người

cường đại chưa bao giờ từng có.

Đương nhiên, cũng không quên đi chứng thực một chút về vấn đề sinh sản

của

nhân loại, nếu như

theo lời

Trác Cẩn Khác nói, nếu thánh đường thật

sự

có thể giải quyết

được

vấn đề này, hợp tác

với

thánh đường là

chuyện

tất nhiên,

còn

phương pháp cướp

đoạt, cái này

phải

hảo hảo bàn bạc kỹ hơn, điều tra rõ ràng thánh đường cùng Trác Cẩn Khác mới có thể đúng bệnh hốt thuốc

được.



trong

sự kiện Trác Cẩn Khác, người tức giận nhất, tuyệt đối

chính là

Hiên Viên Kiệt.

Sau khi

Trác Cẩn Khác rời khỏi, Hiên Viên Kiệt liền bắt đầu lăn lộn người khác, cũng lăn lộn

cả

chính mình. Tất cả mọi người

đều

cảm nhận được

cỗ hỏa khí ngút trời kia của

Hiên Viên Kiệt.

Hiên Viên Kiệt lật xem các loại lưu trữ

của mình, tìm được một vài ảnh chụp

của

Trác Cẩn Khác, nhìn Trác Cẩn Khác giữa ảnh chụp, ngụy trang phúc hậu và vô hại, vẻ mặt văn nhã, mang theo vài phần tính chất đặc biệt

của

tiểu nhân vật



hắn khinh thường,

cỗ hỏa khí

trong lòng Hiên Viên Kiệt liền

ầm ầm mà phun thẳng lên trên, đôi mắt tựa như dao nhỏ,

thật

muốn thiên đao vạn quả ảnh chụp

của

Trác Cẩn Khác, xé

tan

dập nát

ảnh chụp đi,

chỉ

là hắn nhịn.

Phóng đại

ảnh chụp

của

Trác Cẩn Khác, phục chế rất nhiều rất nhiều, sau đó đặt ở

sân

bắn, bắn đạn



không cần tiền,

bạn

nói lãng phí đạn

sao,

được, vậy dán ảnh chụp

lên

bao cát, ta dùng nắm tay đánh, như vậy

lại càng đã hơn. Phàm là

người

đi ngang qua phòng

của

Hiên Viên Kiệt, hoặc là phòng huấn luyện, chỉ cần hiệu quả cách âm không

quá tốt,

thì

đều có thể nghe được

tiếng

bao cát cùng nắm tay



bên trong, thanh âm

bụp bụp bụp.

Hiên Viên Kiệt

tức giận, hắn đương nhiên

phải tức giận.

Thân

là thiên chi kiêu tử,

đã từng có

khi nào

hắn

bị người chơi

như vậy đâu chứ. Hắn khinh thường Trác Cẩn Khác

người ta, kết quả

người ta

kỳ thật

chỉ

coi

hắn

như

trò

giải trí, hắn

không dễ dàng mới

nhìn trúng Trác Cẩn Khác

được

một chút,

muốn

bồi dưỡng

người này thành

tâm phúc, kết quả

người ta lại

từ đầu tới đuôi,

chỉ coi hắn như trò

vui, hắn cảm thấy năng lực

của

Trác Cẩn Khác thực dụng,

người ta

lại cho hắn thấy thứ càng lớn hơn, vững vàng áp

bản thân xuống

trên mặt đất, ăn bùn đất, nắm

lấy

đầu tóc

của

mình, lấy tầm mắt miệt thị

mà nhìn mình.

Nghĩ đến đây, lực đạo Hiên Viên Kiệt đánh

vào

bao cát

lại càng thêm nặng. Đáng thương

cho

bao cát phát ra thanh âm

roẹt roẹt,

bùm

một tiếng, bị Hiên Viên Kiệt đập nát. Không có việc gì, sớm

đã

chuẩn bị

thêm

một cái

rồi, mặt trên

cũng

có bộ dáng Trác Cẩn Khác cười tủm tỉm dối trá ghê tởm. Tiếp tục đánh.

Hắn hận Trác Cẩn Khác. Chưa

từng

có người đùa bỡn

hắn trong lòng bàn tay như thế bao giờ, trêu đùa hắn, chơi đùa hắn, trước nay chỉ có

một người đối với hắn như vậy, Trác Cẩn Khác là

kẻ

duy nhất kia. Chưa từng có người có thể lừa gạt

được hắn, chính là Trác Cẩn Khác làm được,

sau khi

hắn thật vất vả

mới chú trọng đến

Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác liền dùng tư thái càng thêm vô tình



hồi báo hắn. Trác Cẩn Khác là

kẻ

duy nhất.

Hắn khắc sâu Trác Cẩn Khác vào trong lòng, không phải bởi vì tâm động

rồi yêu, mà là



căm hận đến cực điểm.

Phần

hận ý thật sâu

này của hắn

đối

với

Trác Cẩn Khác, là tự tôn bị giẫm đạp, không đơn thuần chỉ là

vì duyên cớ

kể trên,

mà còn là bởi vì

lần đầu tiên hắn cảm nhận được

sự chênh lệch căn bản là kém cỏi hơn hẳn một người. Hắn cần

phải

đi ngước nhìn một người, đi đuổi theo bóng dáng

của

một người

mà mình

nhìn không tới. Nhìn

đến

khoảng cách

sâu xa đến

mức không cách nào

vượt qua

nổi đó.

Tất cả

kiêu ngạo cùng tự tin

của hắn,

vào

một khắc

kia đã

bị Trác Cẩn Khác hung hăng xé nát, cảm giác ngang ngược vô lý kia, thân ảnh khắc

sâu

kia. Là sỉ nhục, là nhục nhã, hắn phản kháng

cũng chỉ là

vô lực

mà thôi. Không

có bất cứ một lúc nào mà

hắn cảm thấy

bản thân mình

nhỏ yếu đến đáng thương

như vậy cả.

Hắn không cam lòng, hắn phẫn nộ, hắn căm hận. Trác Cẩn Khác, hắn vĩnh viễn

sẽ

không thể quên được

cái

tên này, không thể quên được người này, vĩnh viễn ghi khắc.