Chương 30

Sa mạc Mojave ngừng thở. Buồng phổi hết hoạt động của sa mạc không còn phả ra cơn gió nhẹ lười nhác đã theo cùng Stormy và tôi trên đường về căn hộ của nàng.

Đi ngang những đường phố và ngõ hẻm, dọc con đường nhỏ chia đôi một khu đất bỏ hoang, băng qua cống thoát nước khô cạn nhiều tháng trời rồi ra lại đường phố, tôi bước nhanh về nhà.

Bọn ông kẹ đang đi lại ngoài trời.

Đầu tiên tôi thấy bọn chúng ở xa, không dưới một tá, đang chạy đua trên tứ chi. Khi đi qua những chỗ tối, có thể thấy chúng chỉ là trạng thái xáo động của bóng tối, nhưng đèn đường và đèn trước cổng nhà làm lộ rõ chúng là thứ gì. Chuyển động uốn éo và dáng điệu đầy đe dọa của bọn chúng khiến ta liên tưởng đến loài báo đuổi bắt con mồi.

Một ngôi nhà hai tầng kiểu thời vua George trên đường Hampton Way biến thành nam châm thu hút ông kẹ. Khi tôi đi qua, ở phía bên này đường, tôi thấy hai mươi hay ba mươi hình thù đen như mực, vài tên đi vào và một số khác đi ra qua các khe cửa sổ và kẽ hở ở thanh dọc khung cửa.

Dưới ngọn đèn mái hiên, một tên vùng vẫy và lăn lộn như đang lên cơn điên. Sau đó nó tự chui tọt qua lỗ khóa ở cửa chính.

Hai tên khác, đang ra khỏi nhà, trồi qua khung lưới bao phủ lỗ thông hơi trên gác mái. Di chuyển dễ dàng trên bề mặt thẳng đứng như loài nhện, chúng trườn xuống tường nhà đến mái hiên, vượt qua mái hiên rồi nhảy vào bãi cỏ trước nhà.

Đây là nhà của gia đình Takuda, ông Ken và bà Micaly cùng ba con. Không cửa sổ nào sáng đèn. Nhà Takuda đã ngủ, không hề biết một bầy linh hồn tà tâm, lặng lẽ hơn cả lũ gián, bò lê qua những căn phòng và quan sát khi họ đang mơ.

Tôi chỉ có thể cho rằng một người, hay mọi người trong gia đình Takuda tới số chết đúng ngay hôm ấy, trong bất kể vụ bạo lực nào đã lôi cuốn bọn ông kẹ đến thị trấn Pico Mundo với số lượng quá đông đảo.

Kinh nghiệm dạy tôi rằng những linh hồn này thường tụ tập tại địa điểm sắp xảy ra nỗi kinh hoàng, như viện dưỡng lão ở Buena Visa trước trận động đất. Tuy nhiên trong vụ này, tôi không tin gia đình Takuda sẽ bỏ mạng ngay tại nhà họ, cũng như không mong chị Viola và các con chị chết trong ngôi nhà gỗ đẹp như tranh của chị.

Lần này bọn ông kẹ không tập trung ở một nơi. Chúng có mặt khắp thị trấn, và từ kiểu dốc sức rộng rãi khác thường cùng cách hành xử của chúng, tôi suy ra chúng đang thăm viếng những nạn nhân tương lai trước lúc tụ lại nơi diễn ra cuộc đổ máu. Cứ gọi đây là phần mở màn.

Tôi hối hả rời xa nhà Takuda và không ngoái lại, chỉ chú ý một tẹo đến bọn sinh vật đó cũng báo động cho chúng biết sự thật tôi thấy được chúng.

Trên đường Bạch Đàn, những tên ông kẹ khác xâm nhập vào nhà Morris và Rachel Melman.

Từ lúc Morris nghỉ hưu, thôi làm giám thị Trường học thị trấn Pico Mundo, ông ngừng khống chế nhịp độ giờ giấc và đi theo thực tế bản chất ông là người yêu ban đêm. Ông dành những giờ phút tĩnh lặng này để theo đuổi vô số sở thích và đam mê khác nhau. Trong lúc bà Rachel ngủ trên gác tối, đèn vẫn sáng ở tầng dưới.

Những hình dạng mờ ảo đặc thù của bọn ông kẹ trong tư thế thẳng đứng nhưng khom vai hiện rõ ở mỗi cửa sổ tầng trệt. Xem ra chúng đang di chuyển không ngừng, đầy kích động qua các căn phòng, như thể mùi hương của sự chết chóc lơ lửng làm dấy lên trong chúng niềm háo hức mãnh liệt và cuồng dại.

Vẻ điên cuồng âm thầm đã biểu lộ trong hoạt động của chúng tại bất kì nơi đâu tôi thấy chúng từ lúc bước chân đi làm cách đây chưa đầy hai mươi bốn tiếng. Độ dữ dội của trạng thái đê mê hiểm ác nơi chúng gây khϊếp đảm cho tôi.

Trong đêm tối tràn ngập ông kẹ này, tôi thấy mình thận trọng ngước mắt lên trời, nửa muốn nửa không sẽ nhìn thấy bọn chúng kéo đàn kéo lũ qua những vì sao. Thế nhưng mặt trăng không bị che khuất bởi những phi đội linh hồn kia và các ngôi sao từ Andromeda đến Vulpecula đều sáng rực không bị ngăn trở.

Vì không có khối lượng rõ ràng nên lẽ ra ông kẹ không chịu tác động của trọng lực. Vậy mà tôi chưa từng thấy chúng bay. Dù siêu nhiên nhưng chúng dường như bị ràng buộc bởi nhiều các định luật vật lí, tuy không phải tất cả.

Khi đến đường Marigold Lane, tôi nhẹ nhõm vì con phố tôi sống xem ra thoát được đám quái vật ấy.

Tôi băng qua chỗ đã chặn Harlo Landerson trên chiếc Pontiac Firebird 400 của hắn ta. Dễ chịu hơn hẳn so với sáng nay.

Bằng việc vạch mặt kẻ sát nhân và ngăn hắn hành hung các cô gái khác, Penny Kallisto đã yên lòng nơi thế giới này và đi tiếp. Thắng lợi đó cho tôi hi vọng mình có thể ngăn chặn hoặc giảm đến mức tối thiểu cuộc tàn sát sắp xảy ra làm cả bầy lũ ông kẹ kéo đến thị trấn của chúng tôi.

Không còn ngọn đèn nào sáng trong nhà bà Rosalia Sanchez. Bà luôn đi ngủ sớm vì bà dậy trước cả bình minh. Tôi nôn nóng muốn nghe xem bà còn hiện hữu hay không.

Tôi không vào ga-ra bằng lối xe chạy mà băng qua bãi cỏ bên hông nhà, nấp sau cây sồi này đến cây sồi khác, rón rén do thám khu đất.

Khi xác định không có Robertson hay kẻ thù nào khác đứng trong sân, tôi mới vòng sang ga-ra. Tuy không thấy ai nằm đợi nhưng tôi đã xua một con thỏ sợ sệt ra khỏi luồng mạch môn tươi tốt và khi nó phóng vụt qua, tôi đích thân thực hiện động tác hoàn hảo nhất trong môn nhảy dựng và thở hổn hển.

Vừa trèo lên mấy bậc thang lộ thiên để đến căn hộ, tôi vừa quan sát những khung cửa sổ phía trên, cảnh giác với động thái chỉ điểm của bức màn.

Răng cưa chìa khóa khẽ kêu lách cách từ bên này sang bên kia trong lỗ khóa. Tôi đẩy chốt và mở cửa.

Bật đèn lên, tôi thấy ngay khẩu súng. Một khẩu súng lục.

Có cảnh sát trưởng Porter là bạn, có Stormy là vị hôn thê, tôi biết điểm khác nhau giữa súng lục với súng lục ổ quay cho dù mẹ tôi không truyền dạy những ưu điểm của vũ khí cầm tay trong những trường hợp gay go.

Khẩu súng lục không chỉ được bỏ trên sàn mà xem ra được đặt ngay ngắn như chuỗi hạt kim cương trong hộp nhung đen trưng bày ở tiệm đá quý. Nó nằm tại vị trí đón ánh đèn sao cho các đường nét đạt mức gần như khıêυ khí©h. Bất cứ ai để súng lại đây cũng hi vọng dụ dỗ tôi nhặt nó lên.