Chương 55

Không kẻ tọc mạch hay thú ăn xác nào đến đây trong lúc tôi vắng mặt. Thi thể nằm đúng nơi tôi bỏ nó lại, một đầu tấm vải mở bung, một chân đi giày ló ra, còn lại vẫn bị bọc trong tấm khăn trải giường trắng.

Không khí buổi tối oi ả và buổi sáng nắng cháy đã tạo điều kiện và đẩy nhanh tiến trình phân hủy. Mùi hôi thối ở đây còn kinh tởm hơn nhiều so với những nơi khác trong căn nhà tôn.

Cái nóng đến nghẹt thở cộng với mùi thối rữa có sức mạnh như hai cú đấm thụi nhanh vào bụng. Tôi vội ra khỏi phòng, trở lại hành lang, vừa hớp lấy hớp để luồng khí sạch hơn vừa vật lộn đàn áp cảm giác buồn nôn.

Tuy không mang hộp khăn giấy vì mục đích này nhưng tôi rút một miếng ra, xé làm hai mảnh. Miếng khăn giấy ướt mang hương chanh. Tôi cuốn hai mảnh thành nùi, nhét vào mũi.

Thở bằng miệng, tôi không phải ngửi cái xác mục rữa kia.

Vậy mà khi trở vào phòng, tôi vẫn nôn khan lần nữa.

Tôi có thể cắt đầu dây đã bị bung tối qua ở phần chân thi thể, rồi lăn cái xác ra. Ý nghĩ người chết lăn trên sàn, như thể sống lại, thuyết phục tôi tiếp cận vấn đề theo cách khác.

Miễn cưỡng, tôi quỳ xuống phía đầu xác chết. Tôi chống đèn pin dựa vào nó theo hướng soi sáng rõ nhất cho công việc của tôi.

Tôi lấy kéo cắt dây giày và ném sợi dây sang bên. Cây kéo sắc đến mức đủ sức cùng lúc cắt xuyên qua cả ba lớp khăn trải giường cuộn lại với nhau. Tôi kiên nhẫn và cẩn thận di chuyển lưỡi kéo, nản lòng bởi viễn cảnh moi ra một kẻ đã chết.

Khi lớp vải tách ra hai bên, khuôn mặt lộ ra đầu tiên. Tôi nhận ra một cách muộn màng rằng nếu cắt từ dưới lên, tôi chỉ cần đi kéo làm rách bung tấm vải đến phần cổ để nhìn thấy vết thương của gã và có thể tránh được cảnh tượng khủng khϊếp này.

Thời gian và sức nóng tồi tệ đã làm công việc bẩn thỉu của chúng. Khuôn mặt, nằm ngược bên dưới, sưng húp, sậm màu hơn cả lần cuối cùng tôi nhìn thấy, và vằn vện màu xanh rêu. Cái miệng hé mở xéo xệch. Những đường trắng đυ.c mỏng manh bao trùm cặp mắt, tuy tôi vẫn phân biệt rõ hình dạng tròng trắng tròng đen.

Khi tôi với qua khỏi khuôn mặt xác chết để cắt phần vải bao trùm bộ ngực, hắn liếʍ cổ tay tôi.

Tôi hét toáng lên trong cơn hoảng loạn và ghê tởm, giật lùi và đánh rơi kéo.

Từ cái miệng méo xệch của tử thi bùng ra một đống đen đúa loằng ngoằng, một thực thể quá lạ lùng trong bối cảnh này đến mức tôi không nhận biết được nó là gì đến khi nó chui ra nguyên hình. Trên khuôn mặt không còn sự sống của Robertson, thứ đó ngoi lên trên bốn cái chân đen đúa và khua khoắng không khí bằng bốn chân trước. Nhện vùng Nam u.

Tôi vung tay hất con nhện thật nhanh để nó không có cơ hội cắn được tôi. Nó rơi xuống sàn nhà, nhổm dậy và co giò bò vào góc đằng xa.

Khi nhặt cây kéo đã đánh rơi, tay tôi run rẩy đến nỗi làm lưỡi kéo nhấp dữ dội, cắt phăng vào không khí trước khi tôi bình tĩnh trở lại.

Lo sợ còn nhiều con vật kinh khϊếp đang lê la phía đầu kia tấm vải để khám phá món béo bở chứa bên trong, tôi trở lại công việc cắt lớp khăn trải giường trong sự bồn chồn cẩn trọng. Cho đến khi phần hông cái xác lộ ra, tôi vẫn chưa phải đυ.ng độ thêm kẻ cướp phá tám chân nào.

Lúc giật mình phản ứng lại con nhện, tôi đã làm bay miếng khăn giấy nhét trong lỗ mũi bên phải. Khi hương chanh còn sót lại tan biến, tôi lại ngửi thấy mùi tử thi, tuy không nồng nặc vì tôi vẫn thở bằng miệng.

Liếc về phía xó xỉnh nơi con nhện lẩn trốn, tôi phát hiện nó không còn ở đó nữa.

Tôi băn khoăn tìm kiếm giây lát. Sau đó, dù ánh sáng yếu ớt, tôi thấy con quái lông lá ngay bên trái góc phòng, cách mặt đất gần một mét, đang chầm chậm bò lên bức tường màu hồng.

Quá run rẩy và bị thời gian đuổi sát nút đến mức không thể cởϊ áσ xác chết như lúc ở nhà, tôi xé toạc cái áo, giật đứt hàng nút. Một nút áo bật trúng mặt tôi, mấy cái khác văng khắp sàn.

Khi trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh mẹ cầm súng chĩa vào ngực, tôi rọi đèn pin xem vết thương. Đủ cứng rắn để khám nghiệm gần hơn, tôi nhận thấy lí do nó có vẻ kì lạ.

Tôi lại tựa đèn pin vào cái xác và xé ba bao khăn giấy. Tôi kẹp chúng thành một miếng dày và từ tốn lau lớp nước đυ.c ngầu rỉ ra trên mặt vết thương.

Viên đạn chọc thủng hình xăm trên ngực Robertson, ngay phía trên tim gã.

Hình chữ nhật đen này có cùng kích cỡ và hình dáng với tấm thẻ suy tưởng tôi tìm thấy trong ví gã. Ở giữa hình chữ nhật là ba kí hiệu màu đỏ.

Mắt lờ mờ, tâm trạng sợ sệt, người căng cứng chất caffeine, tôi không thể nhanh chóng hiểu hình vẽ khi nó nằm lộn ngược.

Lúc tôi chuyển vị trí từ phía trên đầu sang bên hông Robertson, cặp mắt vô hồn kia như động đậy, dõi theo tôi dưới một lớp trắng sữa gần như mờ đυ.c.

Tôi kiểm tra con nhện, nó đã biến mất khỏi bức tường xa kia. Dùng đèn pin, tôi định vị nó nằm trên trần nhà, đang tiến về phía tôi. Nó trông ghê rợn dưới ánh sáng thẳng chiếu.

Tôi quay đèn hướng vào hình xăm và vỡ lẽ rằng ba kí hiệu màu đỏ thật ra là ba chữ cái viết kiểu bay bướm. C... C...

Chữ thứ ba bị mất một phần do viên đạn xé toạc da, nhưng tôi chắc chắn đó là chữ D.

CCD. Không phải một từ. Những chữ cái đầu của một từ. Nhờ bác Shamus Cocobolo mà tôi biết chúng mang nghĩa gì; Cha đẻ Của Dối trá.

Robertson đã xăm tên của chúa tể hắc ám lên tim.

Ba chữ cái: CCD. Ba chữ khác, bắt gặp ở đâu đó, mới đây thôi...

Thình lình tôi nhìn thấy sĩ quan Simon Varner hiện rõ mồn một trong trí nhớ: ngồi sau tay lái chiếc xe tuần tra trong bãi đậu xe ở sân bowling, chồm ra cửa sổ để mở, khuôn mặt dễ thương đến mức đủ sức trở thành người dẫn chương trình thiếu nhi trên tivi, mi mắt dày như con gấu ngái ngủ, cẳng tay lực lưỡng tì lên cửa xe, “hình xăm giang hồ” mà theo anh ta quả quyết, nó khiến anh xấu hổ. Không tinh vi như hình xăm của Robertson, kiểu dáng không gì tương tự. Không có hình chữ nhật màu đen khảm dòng chữ đỏ cầu kì. Chỉ là một từ viết tắt khác với những chữ cái rời nhau màu đen: T... gì đó. Hình như là TSQ.

Chẳng lẽ sĩ quan Simon Varner, trực thuộc Sở cảnh sát thị trấn Pico Mundo, lại mang cái tên của cùng vị chủ nhân ấy trên cánh tay trái?

Nếu hình xăm của Robertson biểu lộ một trong nhiều cái tên của quỷ dữ thì Simon Varner cũng cùng hội cùng thuyền.

Những cái tên của quỷ dữ ùa qua tâm trí tôi: Sa Tăng, Ác ma, Quỷ sứ, Quỷ Sa Tăng, Cha đẻ của Quỷ, Đấng Ma vương...

Tôi không thể nhớ cụm từ nào giải thích chữ viết tắt trên cánh tay Varner, nhưng tôi không nghi ngờ chuyện đã tìm ra đồng bọn của Robertson.

Tại sân bowling, không hề có bóng dáng ông kẹ vây quanh Varner như kiểu chúng đã đeo bám Robertson. Nếu thấy hắn có ông kẹ “trông nom”, chắc tôi đã nhận ra bản chất quái thú trong hắn.

Vì có thể để lại dấu vân tay nên tôi vội vã gom mấy vỏ bao khăn giấy và nhét vào túi quần jeans. Tôi chộp lấy cây kéo, đứng dậy, quét đèn pin qua trần nhà và thấy con nhện ngay trên đầu mình.

Nhện vùng Nam u nhút nhát. Chúng không săn đuổi người sống.

Tôi chạy nước rút ra khỏi phòng, nghe tiếng con nhện đáp xuống sàn một cách khẽ khàng. Sau đó tôi đóng sầm cửa phòng lại, lau dấu vết trên tay nắm cửa bằng vạt áo sơ mi, và lau luôn tay nắm cửa chính khi đi khỏi.

Vì nhện vùng Nam u nhút nhát và vì tôi tin không có sự trùng hợp ngẫu nhiên nên tôi phóng ra chiếc Chevy, quẳng kéo và đèn pin vào túi mua sắm, nổ máy rồi nhấn mạnh chân ga. Tôi rời khỏi khu đất của Nhà thờ Sao chổi Thì thầm với tiếng rít của cao su biến dạng, cát văng tung tóe và nhựa đường vỡ vụn, khát khao tới được đường cao tốc trước khi bị bao vây bởi binh đoàn nhện Nam Âu, đội quân sói đồng cỏ và bè lũ rắn chuông cùng tụ họp lại.