Chương 60

Cô bé mừng tuổi mới, Levanna, và đứa em gái si mê màu hồng, Nicolina, không có mặt bên cạnh mẹ. Tôi nhìn lướt khắp đám đông người mua sắm nhưng không thấy các bé đâu.

Khi tôi hối hả chạy đến chỗ Viola và từ phía sau chộp lấy vai chị, chị giật bắn người và đánh rơi túi đồ.

“Chị đang làm gì ở đây?” tôi gặng hỏi.

“Odd! Em làm chị muốn đứng tim.”

“Bọn trẻ đâu?”

“Ở với Sharlene.”

“Sao chị không ở với chúng?”

Nhặt túi đồ lên, chị đáp, “Chị chưa mua sắm cho sinh nhật. Phải có quà chứ. Chị ghé qua đây mua đôi giày trượt patin nhanh thôi.”

“Giấc mơ của chị,” tôi gấp gáp nhắc nhở, “Đây là giấc mơ của chị.”

Mắt chị mở to. “Nhưng chị chỉ vào rồi ra ngay thôi và chị đâu có xem phim.”

“Nó sẽ không diễn ra ở rạp chiếu phim. Nó diễn ra ở đây.”

Lập tức hơi thở của chị nghẹn ngay cổ họng hệt như nỗi kinh hoàng chém búa vào ngực chị.

“Ra khỏi đây,” tôi la lên. “Ra khỏi đây ngay.”

Chị rối lên, điên cuồng nhìn quanh quất khắp nơi như thể từng người đi mua sắm, hay tất cả bọn họ đều có thể là kẻ sát nhân, rồi chị định hướng đến cửa dẫn ra sân.

“Không!” Tôi kéo chị lại gần mình. Mọi người nhìn chúng tôi. Chuyện đó thì có sao không? “Lối đó không an toàn.”

“Ở đâu?” chị hỏi.

Tôi xoay người chị lại. “Ra phía sau tầng này, băng qua dãy kệ giày thể thao, qua khu dụng cụ thể thao. Có một buồng chất hàng không xa nơi chị mua giày trượt patin. Đến buồng chất hàng. Trốn ở đó.”

Chị toan bỏ đi nhưng khựng lại nhìn tôi. “Em đến đó chứ?”

“Không.”

“Em đi đâu?”

“Vào trong đó.”

“Đừng,” chị nài nỉ.

“Đi ngay đi!”

Khi chị đi đến phía sau khu mua sắm, tôi vội vàng lao ra sân.

Tại đây. Góc cuối phía bắc khu mua sắm Green Moon, một thác nước cao hơn mười hai mét đổ xuống vách đá nhân tạo, tạo thành dòng suối chảy theo chiều dài mảnh sân. Khi tôi băng qua dốc thác, âm thanh ùng ục bì bõm của nước nghe bất thường như tiếng gầm của đám đông.

Khung cảnh sáng tối. Sáng tối như trong giấc mơ của chị Viola. Bóng tối giăng xuống từ hàng cọ chạy dọc con suối.

Ngước nhìn những cây cọ, rồi nhìn lên tầng hai, tôi thấy hàng trăm ông kẹ tụ tập dọc lan can phía trên, mắt nhìn xuống cánh cửa để mở.

Chúng chen lấn, háo hức, hăm hở, kéo đẩy, uốn éo như lũ nhện bị kích động.

Đám đông đi săn món hời choán hết chỗ trên tầng một, họ rảo từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, không hề hay biết bầy khán giả những linh hồn xấu xa đang theo dõi họ với trạng thái đề phòng.

Năng lực tuyệt vời, năng lực đáng ghét, năng lực đáng khϊếp sợ của tôi dẫn tôi đi dọc sân, hướng ra phía nam, nhanh hơn, theo tiếng ùng ục bì bõm của con suối, điên cuồng truy tìm Simon Varner.

Không phải hàng trăm ông kẹ, mà là hàng ngàn. Tôi chưa bao giờ trông thấy một lũ đông đến ngần ấy, chưa bao giờ hình dung sẽ có lúc nhìn thấy vậy. Chúng như đám quần chúng xứ La Mã ngồi tung hô trong đại hý trường, phấn khích chứng kiến những người lời nguyện cầu không được đáp lại, trông mong bọn sư tử, ngóng chờ máu thấm ướt cát.

Tôi tự hỏi tại sao bọn chúng biến mất khỏi đường phố. Đây chính là câu trả lời. Giờ khắc của chúng đã đến.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Khi tôi băng qua cửa hàng vật dụng phòng ngủ và phòng tắm, tiếng lạch cạch nặng nề của loạt súng đại bác tự động nổ ra ở khoảng sân phía trước.

Loạt bắn đầu tiên xem ra nhanh gọn. Trong hai ba giây, sau khi nó chấm dứt, sự im lặng bất thường bao trùm khắp khu mua sắm.

Hàng trăm khách hàng như bị đông cứng, chắc chắn nước suối vẫn tiếp tục chảy nhưng dường như nó xuôi dòng mà không hề phát ra âm thanh. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu đồng hồ của mình xác nhận thời gian đã đứng im một cách kì quặc.

Một tiếng thét xé toạc sự yên tĩnh và lập tức đám đông hùa theo. Súng đáp trả những người kêu gào bằng tiếng nấc hấp hối dài lần đầu.

Liều lĩnh, tôi xô đẩy, chạy dọc khoảnh sân tiến về phía nam. Thật khó để có thể dấn bước vì những người mua sắm hoảng loạn đang từ hướng nam túa ra, chạy thoát làn súng.

Mọi người đẩy tôi bật ra, nhưng tôi trụ vững trên hai chân, chen lấn đâm đầu vào loạt súng thứ ba.