Chương 61

Tôi sẽ không kể mọi thứ tôi nhìn thấy. Tôi sẽ không làm vậy. Không thể. Người đã khuất đáng được kính trọng. Những người bị thương đáng được hưởng sự riêng tư. Những người thân yêu đáng được nhận chút yên bình.

Tôi càng hiểu hơn tại sao binh lính từ mặt trận trở về ít khi kể cho gia đình nghe những chiến công hơn là những điều chung chung. Chúng ta, những người sống sót phải sống tiếp nhân danh những người ngã xuống, nhưng nếu chúng ta nhấn nhá quá nhiều vào những chi tiết sống động của điều tận mắt chứng kiến về hành động vô nhân đạo giữa người với người, chúng ta sẽ không thể sống tiếp. Kiên nhẫn sẽ là điều không thể thực hiện nếu chúng ta không cho phép bản thân hi vọng.

Đám đông hoảng loạn ồ ạt tràn qua tôi và tôi thấy mình lạc giữa đầy rẫy những nạn nhân, tất cả nằm trên sàn, chết và bị thương ít hơn mức tôi tưởng nhưng thế đã là rất nhiều. Tôi thấy cô phục vụ tóc vàng của Green Moon Lanes trong bộ đồng phục làm việc… và ba người khác. Có lẽ họ đến khu mua sắm ăn trưa trước khi vào làm.

Bất kể là gì, tôi cũng không phải siêu nhân. Tôi chảy máu. Tôi đau đớn. Chuyện này hơn mức tôi có thể chịu đựng. Chuyện này gấp mười mấy lần vụ ở hồ Malo Suerte.

Tàn ác theo trái tim con người... Khϊếp đảm con người nhào nặn siêu phàm.

Không phải Shakespeare. William Blake. Trích trong một bài thơ của chính ông.

Bè lũ ông kẹ từ tầng trên đổ xuống. Chúng đang lê lết giữa những người chết và người bị thương.

Dù có xử lí chuyện này hay không, tôi cũng không còn chọn lựa khác ngoài việc nỗ lực hết sức. Nếu muốn bỏ đi thì có lẽ tôi tự sát ngay đây cũng được.

Ao cá nằm không xa phía trước. Khu rừng nhân tạo bao quanh nó. Tôi nhìn thấy băng ghế nơi Stormy và tôi đã ngồi ăn kem dừa anh đào sôcôla miếng.

Một tên mặc bộ áo liền quần màu đen, đeo mặt nạ đen. Dáng vẻ to lớn của hắn đủ để tôi xác định đó chính là Simon Varner.

Hắn ôm một khẩu súng trường dường như đã được chỉnh sửa một cách đầy đủ và bất hợp pháp thành loại súng tự động.

Đôi ba người đang lẩn trốn trong đám cọ, thu mình dưới ao cá nhưng đa số đã bỏ chạy khỏi sân vào các cửa hàng, liều mạng núp ở đó, có lẽ hi vọng sẽ thoát bằng cửa sau. Qua cửa sổ của những cửa hàng trang sức, quà tặng, phòng tranh, vật dụng nhà bếp, tôi có thể thấy họ chen chúc nhau, vẫn còn rất dễ bị lộ.

Trong thời điểm ngập ngụa máu mang đầy tính bạo lực như trò chơi điện tử, ngôn ngữ máy móc tàn nhẫn đang ngày càng được sử dụng phổ biến sẽ gọi đây là môi trường giàu mục tiêu.

Quay lưng lại phía tôi, Varner xả loạt đạn vào các mặt tiền cửa hàng đó.

Cửa sổ tiệm kem Burke & Bailey vỡ tan tành, trút vào cửa tiệm một trận lụt đầy mảnh vụn thủy tinh lấp lánh.

Chúng tôi đã được an bài sẽ bên nhau mãi mãi. Chúng tôi có tấm thẻ nói thế. Chúng tôi có vết bớt xứng với nhau.

Cách xa tên khốn điên loạn mười tám mét, mười lăm mét rồi gần hơn, tôi nhận ra mình đang nắm chặt khẩu súng ngắn. Tôi không nhớ đã rút nó ra khỏi cạp quần khi nào.

Tay cầm súng của tôi đang run, thế nên tôi cầm súng bằng cả hai tay.

Tôi chưa bao giờ sử dụng súng. Tôi ghét súng ống.

Mày cũng có thể bóp cò, thằng khỉ ạ.

Con đang cố đây, mẹ ơi. Con đang cố.

Varner đã bắn hết ổ đạn của súng trường. Có thể đó đã là ổ đạn thứ hai. Như Eckles, hắn mang đạn dự phòng trong thắt lưng tiện dụng.

Cách mười hai mét tôi bắn một phát. Trượt.

Được báo động bởi tiếng nổ của phát súng, hắn quay lại phía tôi và rút bỏ ổ đạn rỗng.

Tôi bắn tiếp, trượt tiếp. Trong phim ảnh, người ta không bao giờ bắn trượt từ khoảng cách này.

Trừ khi nhân vật bị bắn là một anh hùng, trong trường hợp đó người ta bắn trượt từ khoảng cách một mét rưỡi.

Simon Varner không phải anh hùng. Tôi không biết phải làm gì.

Hắn biết. Hắn giật một ổ đạn đầy nguyên ra khỏi thắt lưng. Hắn thành thạo, mau lẹ và bình tĩnh.

Trong khẩu súng tôi lấy từ Eckles, hắn đã dùng sáu viên thủ tiêu nhóm bảo vệ. Tôi đã dùng hai viên. Giờ chỉ còn duy nhất hai viên.

Từ khoảng cách chín mét, tôi gom hết sức bắn phát thứ ba.

Varner trúng đạn nơi vai trái nhưng không gục ngã. Hắn lảo đảo rồi gượng lại và nhét ổ đạn mới vào súng trường.

Bồn chồn, giãy giụa, kích động, bầy ông kẹ tụ tập quanh tôi, quanh Varner. Chúng rắn chắc đối với tôi, vô hình đối với hắn; chúng cản trở tầm nhìn của tôi nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn hắn.

Lúc nãy, tôi đã tự hỏi liệu mình có bị điên không. Vấn đề đã sáng tỏ. Tôi thật sự tưng tửng.

Chạy thẳng vào hắn, xuyên qua đám ông kẹ mờ đυ.c như lớp vải đen nhưng mơ hồ như những cái bóng, khẩu súng ngắn ôm phía trước, kiên quyết không phí phạm viên đạn cuối cùng, tôi thấy họng súng trường ngày càng gần, và tôi biết hắn sẽ hạ gục tôi nhưng tôi đợi một khoảng cách ngắn nữa, và rồi thêm khoảng nữa, trước khi nhắm thẳng bóp cò.

Sự biến đổi kệch cỡm nào trên vẻ mặt hắn cũng được mặt nạ che đậy, nhưng mặt nạ không thể ngăn chặn trọn vẹn phát súng.

Hắn đổ sụp nặng nề như chính hắn là Quỷ Sa Tăng bị ném khỏi Thiên đường, rơi xuống Địa ngục. Vũ khí rơi lách cách khỏi tay hắn.

Tôi đá khẩu súng trường ra xa ngoài tầm với của hắn. Khi tôi khom người xem xét, không nghi ngờ gì hắn đã là một xác chết thối tha. QST cũng chính là Quyết Sinh Tử.

Thế nhưng, tôi trở ngược lại chỗ súng trường và đá nó ra xa hơn.

Sau đó tôi đi theo rồi đá nó xa nữa và làm như vậy thêm một lần.

Khẩu súng trong tay tôi đã trở nên vô dụng. Tôi ném nó sang bên.

Đột nhiên tôi thấy như mình đang đứng trên nền đất cao, như thể còn bọn ông kẹ là dòng nước đen ngòm, chúng chảy đi xa khỏi tôi, tìm kiếm quang cảnh chết chóc và hấp hối.

Tôi cảm giác mình sắp nôn. Tôi đến thành ao cá và khuỵu gối.

Chuyển động của con cá sặc sỡ lẽ ra đã khiến tôi nôn thốc nôn tháo, vậy mà cơn buồn nôn lắng xuống giây lát. Tôi không đau khổ, nhưng khi đứng lên, tôi bắt đầu khóc.

Trong các cửa hàng, xa hơn chỗ mấy tấm kính cửa sổ vỡ nát, mọi người ngẩng đầu lên.

Chúng tôi đã được an bài sẽ bên nhau mãi mãi. Chúng tôi có tấm thẻ nói thế. Xác ướp Gypsy không bao giờ sai.

Run rẩy, đổ mồ hôi, lấy mu bàn tay quệt nước mắt, tôi phát ốm bởi viễn cảnh sắp phải đón nhận mất mát ngoài sức chịu đựng, tôi bắt đầu hướng đến tiệm kem Burke & Bailey.

Mọi người nhỏm dậy khỏi đống đổ nát của tiệm kem. Vài người bắt đầu thận trọng dò dẫm tìm đường băng qua đống kính vỡ trở ra sân.

Tôi không thấy Stormy trong số họ. Có thể nàng đã trốn phía sau cửa hàng, chỗ văn phòng của nàng khi cuộc bắn gϊếŧ bắt đầu.

Thình lình tôi bị áp đảo bởi nhu cầu phải di chuyển, di chuyển và di chuyển. Tôi quay đi khỏi tiệm kem Burke & Bailey, tiến vài bước đến cửa hiệu nằm cuối phía nam. Dừng chân, bối rối. Trong giây lát, tôi thấy mình đang muốn phủ nhận sự thật, đang cố chạy xa khỏi điều có thể tìm thấy trong tiệm kem.

Không. Tôi cảm nhận một sự lôi kéo mơ hồ nhưng không thể nhầm lẫn. Sức hút siêu linh. Nó đang lôi kéo tôi.

Tôi cứ nghĩ mình đã hoàn thành xong việc. Nhưng rõ ràng là chưa.