Chương 1: Lần đầu (H)

"Ba ——" Một cái tát giáng xuống, bộ ngực non nớt run lên.

“Anh làm gì vậy!” Ninh Nê che bộ ngực sữa lại, đôi mắt đẹp trợn tròn, oán trách nhìn về phía người đàn ông.

Ân ái thì ân ái, đánh cô làm gì chứ!

"Thật xin lỗi, tôi không nhịn được." Bộ ngực mềm mại mịn màng tràn ra giữa các ngón tay, thật khiến người ta cảm thấy yêu thích không thôi.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn hung hăng chà đạp.

Hầu kết Văn Hoài lăn nhẹ, tận lực giải thích một cách nhẹ nhàng.

Cứ coi như vậy đi!

Vì thái độ của anh không tệ, cô đại nhân đại lượng không tính toán với anh!

Ninh Nê buông bàn tay trên ngực ra, màn dạo đầu đã đủ khiến hạ thân cô rục rịch, cô ậm ừ nói: “Anh… anh vào đi.”

Trong câu mời gọi còn mang theo giọng điệu ra lệnh khiến Văn Hoài cảm thấy không vui, nhưng hết lần này đến lần khác trên mặt anh vẫn không có thêm biểu lộ gì, ánh mắt sáng quắc đảo qua thân thể đang vặn vẹo của Ninh Nê, anh cười nhẹ nói: "Tiến vào chỗ nào?”

Ninh Nê khó hiểu, chớp chớp hàng mi, sau đó cô liền lôi kéo tay của người đàn ông chụp lên chỗ mỏng manh nhất, “Nơi này…”

Văn Hoài nhìn nơi lòng bàn tay mình mình dán vào, sau đó liền dùng sức xoa nắn tiểu huyệt, anh nhẹ giọng nói: “Cô đúng là đồ lẳиɠ ɭơ.”

Cứ như vậy một hồi, ga giường bị nước của cô làm cho ướt một mảng.

"Tôi ... Tôi không phải ... ” Ninh Nê nhỏ giọng phản bác.

Văn Hoài cũng không muốn tranh cãi với cô, chỉ là một giây tiếp theo ——

Tiểu đậu đậu đang ẩn mình trong khe đột nhiên bị hai ngón tay anh kẹp chặt.

“A…”

Người đàn ông nhìn Ninh Nê mềm nhũn, có chút run rẩy, ngữ khí của anh vẫn như cũ, không nhanh không chậm ôn nhu nói, "Nơi này là tiểu huyệt của cô, nhớ kỹ chưa?”

Trước lời lẽ thô tục như vậy, Ninh Nê chỉ có thể thút thít gật đầu.

“Cho nên cô phải nói thế nào?” Anh nhào nặn, chơi đùa khắp hạ thân của cô, vô cùng kiên nhẫn hỏi.

"Tiến... Tiến vào trong tiểu huyệt của tôi.”

“Sai rồi.” Văn Hoài vỗ vào tiểu huyệt của cô, nước bắn tung tóe khắp nơi, anh lại tiếp tục chậm rãi dạy dỗ, "Phải là cầu xin đại dươиɠ ѵậŧ tiến vào cắm tiểu huyệt.”

Thật mất mặt.

Ninh Nê cắn môi, đôi mắt đẹp liếc trộm đũng quần của người đàn ông, cái lều lớn đang phồng lên.

Văn Hoài nhìn thấy động tác nhỏ của cô, dứt khoát cởi ra cho cô xem rõ ngọn ngành. Đại dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa dài màu đỏ thẫm, gân xanh chằng chịt, trông vô cùng dữ tợn mà doạ người.

Cái này ... Thật lớn! !

Ninh Nê ngây người, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào qυყ đầυ đang tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trong cổ họng không ngừng bài tiết ra nước bọt, cô nuốt xuống, nghĩ đến việc một lát nữa gã khổng lồ này sẽ được tiến vào trong thân thể cô, không hiểu vì sao nước trong tiểu huyệt chảy ra càng lúc càng nhiều.

“Thế nào?” Thanh âm của người đàn ông trầm thấp gợi cảm, nói bên tai cô như có điện giật, “So với vị hôn phu kia của cô thì lớn hơn nhiều đúng chứ?”

Tự luyến!

Ninh Nê khẽ hừ một tiếng, “Có dùng được hay không ai mà biết được?”

Văn Hoài: “…”

Anh híp mắt, không chút lưu tình hung hăng đánh vào tiểu huyệt của người phụ nữ một cái.

"Ô...!" Lại đánh cô nữa rồi!

"Mở tiểu huyệt ra để cho lão công cắm vào nào.” Lời nói ấm áp nhưng lại kèm theo mệnh lệnh không thể cưỡng lại được.

Tiểu huyệt vừa tê dại vừa đau đớn khiến Ninh Nê trào nước mắt, cô ngoan ngoãn đưa tay mở âʍ ɦộ lấp lánh của mình ra.

Anh nhét vào như thế nào được trong khi không nhìn thấy cái lỗ để đi vào?

“Nhất ... To nhất rồi.” Động tác xấu hổ khiến Ninh Nê nhắm mắt lại, khẽ nấc một tiếng.

Chậc chậc.

Được thôi.

Khóe môi Văn Hoài hơi cong lên, anh vuốt ve dươиɠ ѵậŧ lớn, sau đó —— không thương tiếc đâm thật mạnh vào trong tiểu huyệt của người phụ nữ.

“A—” Tiếng nức nở vang lên.

Người đàn ông đang chuẩn bị quất roi ra trận thì đột nhiên sững người lại, nhìn Ninh Nê đang đau đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch, có chút kinh ngạc.

Mẹ kiếp.

"Đây là lần đầu của cô ư?” Văn Hoài cau mày.