Chương 19: Mở chân ra!

Người phụ nữ bị Ninh Nê nói vừa đau lòng vừa tức giận bỏ đi, La Lục nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn về phía Ninh Nê: "Cô quả nhiên vẫn khiến người ta chán ghét như vậy, khó trách Lục Xuyên không thích cô!"

Ninh Nê: "....."

Cô phản kích, "Cô cũng thật khiến người ta chán ghét, người cô thích cũng không thích cô!"

Kỳ thực, bởi vì La Lục luôn nhắm vào mình, Ninh Nê vẫn là từ trong miệng Tô Dương biết được.

La Lục có thầm mến một người đàn ông nhiều năm, cô ta tỏ tình nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.

Vốn dĩ tỏ tình bị từ chối là chuyện vô cùng bình thường, dù sao không phải ai cũng có thể ở bên người mình thích.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, người đàn ông mà La Lục thích đã cảm mến Ninh Nê từ lâu, sau khi từ chối La Lục, anh ta lại ngoài ý muốn biết được cô ta quen biết Ninh Nê, sau đó lại nhờ La Lục giúp anh ta theo đuổi Ninh Nê!

Điều này khiến La Lục vốn đã khổ sở vì tỏ tình thất bại lại càng thêm tan nát cõi lòng, cảm thấy mình nhận lấy vũ nhục, cô ta cũng ghi hận Ninh Nê từ đó.

Sau khi Tô Dương nói xong, Ninh Nê cảm thấy mình bị oan.

Bởi vì cô thậm chí còn không biết người đàn ông La Lục thích là ai, càng không nói đến việc tỏ tình, cái này cô không thể khống chế được.

Ninh Nê bĩu bĩu môi, cùng cô ta thương lượng: "Người đó không thích cô, cô có thể tìm người khác thích mà, cô không cần phải nhắm vào tôi!"

Thật tình không biết, lời nói này lọt vào tai La Lục lại hóa thành một câu giễu cợt trần trụi, hai mắt cô ta đỏ lên vì tức giận, cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền đẩy cô ra, "Ninh Nê, cô thật quá đáng!"

Ninh Nê không nghĩ tới La Lục vừa nói liền động thủ ngay, không kịp né tránh, bị cô ta đẩy thẳng, choáng váng ngã về phía sau——

Bên tai vang lên những tiếng hô kinh ngạc, trong lòng Ninh Nê càng lạnh hơn.

Ngay khi cô cho rằng mình sắp ngã xuống đất, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi lại muốn xuất hiện cảnh tượng đáng xấu hổ thứ hai trong đời cô, vòng eo thon thả của cô đột nhiên bị một cánh tay khỏe mạnh đỡ lấy, kéo vào trong ngực.

Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không ập đến, lông mi Ninh Nê khẽ run, cô mở mắt ra.

Ánh đèn rất chói mắt, làm mờ đi mái tóc cùng khuôn mặt của người đàn ông, chỉ còn lại giọng nói mang theo một tầng ưu nhã nhãn nhặn không thay đổi của anh, "Không sao chứ?"

“Không sao.” Ninh Nê kinh ngạc hoàn hồn, mạch đập loạn xạ.

Cô đứng vững, Văn Hoài giương mắt nhìn về phía mấy người phụ nữ vì sợ hãi mà sắc bệnh trắng bệch, giọng nói ôn nhuận xen lẫn vài phần lạnh lùng nói: “Bị người ta bắt nạt, La tiểu thư không đi tìm người bắt nạt cô để trút giận, ngược lại đổ hết sai lầm cho người vô tội, La tiên sinh thật đúng là có phương pháp dạy con gái."

Kỳ thực, sau khi La Lục đẩy Ninh Nê liền hối hận, thấy Ninh Nê không có việc gì thì nhẹ nhõm thở ra, đồng thời nghe được lời Văn Hoài nói, cô ta lại đột nhiên nổi giận, "Anh là ai! Dựa vào đâu lại nói ba tôi như vậy!"

Vậy mà dám nói ba cô không có dạy cô tốt, anh ta là cái thá gì!

Ngay khi La Lục vừa nói xong, tiểu tỷ muội phía sau đột nhiên vội vàng kéo cô ta lại, như thể đã nhận ra Văn Hoài, thì thầm điều gì đó vào tai La Lục.

Ninh Nê lặng lẽ vểnh tai lên, vẫn không nghe rõ người kia nói cái gì, sắc mặt La Lục đột nhiên biến đổi, không thể tin được nhìn thoáng qua Văn Hoài, liền thả cho cô một câu: "Coi như cô gặp may! "

Sau đó, một nhóm người hùng hổ rời đi.

Ninh Nê: "..." Lục La này cũng quá nhỏ mọn đi!

Huống chi, còn có cái gì mà một VIP tôn quý, cô lại không nghe được! !

Ninh Nê cảm thấy hứng thú với việc làm sao La Lục lại rời đi sau khi nghe những gì tiểu tỷ muội nói, thậm chí còn tò mò hơn về sự xuất hiện của Văn Hoài trong bữa tiệc tối này.

“Sao anh lại tới đây?” Ninh Nê đánh giá chiếc xe sang trọng mới đổi này, không gian rộng rãi sang trọng hơn nhiều so với lần trước, càng ngày càng hiếu kì về thân phận của Văn Hoài.

Lúc trước cô mời Văn Hoài tình một đêm, đó là vì nhìn trúng bề ngoài và khí chất của anh khác với những người xung quanh.

Cô nhìn ra được gia thế của Văn Hoài không tệ, nhưng xét về việc tự nhiên lui tới bữa tiệc tối, còn có phản ứng của La Lục đối với anh, có vẻ như không đơn giản như thế.

Lúc đó, Văn Hoài lười biếng cụp mắt xuống, cẩn thận xắn ống tay áo trắng lên, cũng không để ý đến Ninh Nê.

Làm sao không để ý tới cô nha! Cô gái nhỏ có chút không cao hứng nhấp môi dưới, nhưng nghĩ đến vừa rồi Văn Hoài vừa mới giúp mình, cô lại đè xuống ủy khuất, muốn nói chuyện.

Người đàn ông lại vừa vặn ngước mắt lên, đối mặt với cô.

Không giống với trước kia luôn mang theo ý cười cưng chiều, con ngươi cực kỳ đen láy, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng, "Mở hai chân, đem tiểu huyệt lộ ra."