Chương 7

"Là ngươi tạo kết giới sao?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim Dịch Thần Hi nhảy lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay đầu lại, là vị công tử lúc nãy!

"Công tử..."

Chạm đến đôi mắt lạnh như băng của Công Thừa Mạc, Dịch Thần Hi đột nhiên cảm thấy trái tim mình bị hẫng một nhịp,

"Đúng vậy... Là... Nhưng thực ra ta..."

Nàng không phải cố ý, nàng quên mất, bởi vì bị ngư dân đuổi gϊếŧ, nên sau khi bọn họ rời đi nàng vô thức tạo lại kết giới, kết quả là quên mất vị công tử này vẫn chưa rời đi.

"Là thế lực nào phái ngươi tới?"

Công Thừa Mạc không muốn nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của nàng, hấp tấp hỏi lại.

Có lẽ là nghe thấy giọng điệu của Công Thừa Mạc không thân thiện, Dịch Trần Hi vội trả lời:

"Ta là, là đến từ Bắc Hải."

"......"

Công Thừa Mạc cứng họng một chút, nếu như cô nương này không phải quá thông minh, thì chắc chắn chính là rất giỏi ngụy trang.

Công Thừa Mạc cũng không muốn nói nhiều với nàng, chỉ nói một câu:

"Mở kết giới ra."

Nếu như nàng không hợp tác, vậy thì cứ dứt khoát gϊếŧ đi, một khi chết, kết giới cũng tự phá giải.

Nghĩ như vậy, Công Thừa Mặc cúi đầu xuống nhìn nàng, lập tức, hắn bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn từ đầu đến cuối.

Màu xanh và đen chạm nhau, lóe ra một dòng điện trong giữa hai người. Hóa ra là đôi mắt xanh... Một suy nghĩ hiện lên, chỉ thoáng qua một giây, hắn không kịp bắt lại.

Im lặng một lát, Dịch Thần Hi quyết tâm:

"Công tử, huynh có thể dẫn ta đi cùng được không?"

"A..."

Công Thừa Mạc nhìn cô nương trước mặt, cả người nàng gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, da thịt trắng nõn dính một chút bùn đất, giống như tiên nữ rơi vào chốn phàm trần, vỡ vụn và mê hoặc.

"Ngươi muốn đi theo ta? Ngươi có thể mang lại lợi ích gì cho ta? Hay là, ngươi biết chuyện gì? "

"A..."

Dịch Thần Hi nghe thấy Công Thừa Mạc không từ chối, vốn dĩ trên mặt rất vui vẻ, nhưng hỏi nàng biết cái gì thì...

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc một lúc, nàng trả lời rất chắc chắn:

"Ta có thể hát, ta có thể hát cho huynh nghe mỗi ngày, nhưng... ta chỉ có thể hát cho một mình huynh nghe."

Nói đến đây, trên mặt Dịch Thần Hi hiện lên một vệt đỏ.

Công Thừa Mạc nghe xong lời nàng nói, ngẩn ra, hát sao? A... "Hát" mỗi ngày, hắn chấp nhận, cũng không biết liệu nàng có chịu được không...

"Đi được không?"

Công Thừa Mạc bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong mắt không có chút lay động nào, giống như mỹ nhân trước mặt chỉ là một hình nhân.

"Không đi được."

Dịch Thần Hi ngoan ngoãn lắc đầu, sau đó nói thêm một câu:

"Công tử có thể giúp ta một chút không?"

Trong đôi mắt màu xanh lộ ra một chút bất lực, nhưng lại không có vẻ đáng thương, vô cùng hấp dẫn, như thể muốn hút linh hồn người nhìn vào sâu bên trong.

Giây sau, Dịch Thần Hi còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã tối đen, thân thể đột nhiên bay lên.

Dịch Thần Hi vô thức mò mẫm, bên cạnh nàng hình như có một bức tường cứng.

"Đừng sờ soạng lung tung"

Giọng nói của Công Thừa Mạc có chút khàn khàn, lòng bàn tay to lớn lướt ngang qua tấm lưng trần, cảm giác cực kỳ mềm mại tinh tế.

Dịch Thần Hi bị Công Thừa Mạc ôm vào lòng, xấu hổ gọi:

"Công tử..."

Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy, nàng chỉ mới trưởng thành cách đây không lâu mà thôi, nhungw cũng không sao, dù sao nàng cũng đã quyết định hát cho hắn nghe.

Dịch Thần Hi nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi lóe lên một tia hưng phấn, cặp mông cũng không kìm được mà bắt đầu vặn vẹo.

"Đừng nhúc nhích..."

Công Thừa Mạc còn chưa nói xong, váy rong quấn quanh eo nàng lập tức rơi xuống đất, từ đầu đến cuối vô cùng lưu loát.

"Hả?"

Dịch Thần Hi bị áo choàng của hắn trùm lên, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên mát lạnh, ngay sau đó một dòng nhiệt nóng rực quét qua hai chân nàng, nâng mông nàng lên.

Cơ thể Dịch Thần Hi vì vậy mà vô thức run rẩy,

"Công tử..."

Nàng cảm thấy cơ thể rất kỳ lạ, có một cảm giác mà trước đây chưa từng cảm nhận được, có chút khó chịu...