Chương 41

Tùy Biện điên cuồng gọi điện thoại cho Lạc Vũ, nhưng chính là không có người nghe máy. Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, bóng đêm bao phủ, thời gian sớm đã nên về đến nhà lại không thấy bóng dáng cô đâu.

Giác quan thứ sáu của anh luôn luôn thực chuẩn, gần đây cô xác thật không thích hợp. Ban ngày luôn là tìm cớ xa cách chính mình, chỉ có tới buổi tối mới có thể hoàn toàn phóng thích, ở trên giường nhiệt tình như lửa. Chẳng những chủ động câu dẫn anh, còn sẽ khiêu chiến những tư thế mà ngày thường cô không chịu thử. Hàng đêm mất hồn tận xương hạ thấp sự phòng bị của anh.

Siêu xe màu đen vững vàng chạy ở trong mưa to, thực mau liền chạy đến trường học. Anh cầm ô chạy vào vườn trường. Từ những nơi hai người ngày thường thường xuyên hẹn hò bắt đầu tìm, khu dạy học khoa luật, văn phòng của anh, sân trường, toàn bộ đều không thấy. Anh từ cầu thang đi xuống liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ co rúm lại ở dưới cây ngô đồng, cô cư nhiên không bung dù! Thật là điên rồi! Tùy Biện bay nhanh chạy xuống thang lầu, xông ra ngoài.

Anh đi lên trước che dù cho cô. Liền thấy mèo con của anh cuộn tròn thân mình, run bần bật như là nhận hết tất cả ủy khuất. Ngay cả anh đã đến, cô đều không có phát hiện.

“Làm sao vậy, vì cái gì không nghe điện thoại?” Ngữ khí Tùy Biện có chút lạnh, cẩn thận nghe còn mang theo tức giận, anh thật sự lo lắng gần chết!

Lạc Vũ ngơ ngác ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch che kín nước mắt cùng nước mưa. Cả người cô đều ướt dầm dề, váy dài màu trắng cùng nội y màu vàng nhạt đều xem đến rõ ràng.

Lạc Vũ lau nước mắt trên mặt, vừa muốn đứng dậy, liền suýt chút nữa té xỉu trên mặt đất. Tùy Biện tay mắt lanh lẹ một phen bế lên Lạc Vũ, nhanh chóng đi vào trong xe. Đem cô nhẹ nhàng đặt ở ghế dựa hàng phía sau, giúp cô đắp lên thảm mỏng, bằng tốc độ nhanh nhất trở về biệt thự.

Anh ôm Lạc Vũ cả người có chút nóng lên vội vàng đi vào phòng tắm. Rót nước ấm đầy bồn tắm giúp cô rửa sạch thân mình, thực mau, Lạc Vũ liền mở mắt ra.

“Đây là nơi nào?”

“Ở nhà!”

“Nga, là nhà của giáo sư!”

“Cũng là nhà của em!”

“Không phải, nơi này vĩnh viễn không thuộc về em!” Lạc Vũ từ từ mở miệng, trong lòng phiền muộn nôn nóng, toàn bộ vào giờ phút này được đến phóng thích!

“Em phát điên cái gì, chẳng lẽ thật là sốt đến choáng váng?”

“Giáo sư, anh yêu em sao?” Lạc Vũ thẳng tắp nhìn chằm chằm Tùy Biện, cô kỳ thật rất sợ anh nói yêu. Bởi vì ngày đó ở trên bánh xe quay, cô nghe được rất rõ ràng. Ban đêm tốt đẹp kia tựa như một giấc mộng. Hiện tại tỉnh mộng, nên trở về hiện thực!

“Rất quan trọng sao?” Tùy Biện hỏi lại, anh phản cảm nữ nhân cuồng loạn nhất!

“Ân, không quan trọng. Bởi vì, em cũng không yêu anh!”

Bàn tay to của Tùy Biện lập tức bóp chặt Lạc Vũ mảnh khảnh cổ, “Em nói lại lần nữa!” Lực đạo càng lúc càng lớn, Lạc Vũ liền sắp hít thở không thông, nhưng cô chính là quật cường không nói.

Mặt cô càng ngày càng hồng, liền ở lúc cô cho rằng cô phải bị anh bóp chết, anh buông lỏng tay ra. Lạc Vũ chết mà sống lại liều mạng hô hấp, tim cô thật sự đau quá, đau quá!

Tùy Biện đứng lên, từ chỗ cao nhìn đi xuống. Anh nâng lên Lạc Vũ tiêm tế cằm, lạnh băng mở miệng, “Là nên làm em biết, cái gì là tuyệt đối phục tùng! Giữa chúng ta trước nay liền không phải em nói tính, tưởng ném ra tôi, chết đều đừng nghĩ. Liền tính hóa thành quỷ, em cũng nhất định phải bị tôi dây dưa!”

“Đứng lên, nên hầu hạ chủ nhân, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!” Tùy Biện đi ra phòng tắm, Lạc Vũ ở bên trong phát ngốc. Thẳng đến nam nhân một lần nữa đứng ở cửa phòng tắm, tay trái giơ bình rượu vang đỏ, tay phải cầm một cái dụng cụ mở chai.

“Biết hôm nay là ngày mấy sao?” Tùy Biện mở ra bình rượu, ngẩng đầu rót mạnh một ngụm rượu vang đỏ, nuốt xuống đi, nhìn về phía Lạc Vũ, “Hôm nay là sinh nhật tôi, các người đều lựa chọn vào ngày hôm nay rời khỏi tôi. Mèo con, tôi thực tức giận, thực tức giận.”

Lạc Vũ nhìn về phía giáo sư có chút khác thường, cô đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi.

“Tôi cho em một cơ hội, hiện tại nói em yêu tôi còn không muộn!” Anh tiếp tục uống một ngụm, nhiệt độ không khí phòng tắm nháy mắt hạ đến 0 độ!

Lạc Vũ cực kỳ mâu thuẫn, nếu cô sớm biết rằng hôm nay là sinh nhật anh, như vậy cô như thế nào cũng sẽ không lựa chọn vào hôm nay cùng anh đưa ra chia tay. Nhưng, nhưng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Cổ tay đột nhiên bị lôi kéo, lảo đảo một cái cô liền nhào vào trong lòng ngực Tùy Biện. Trời đất quay cuồng, cô đã bị anh chổng ngược khiêng trên vai, mông nhỏ truyền đến tiếng quất đánh, đau đến cô cắn răng.

“Đau không, sẽ đau bằng tôi sao?”

Bành một tiếng, cả người đã bị anh ném lên sô pha bọc da mềm mại. Anh cầm lấy một cái gối ôm lót ở dưới mông Lạc Vũ, hai chân bị anh bày thành hình chữ M.

“Mèo con, dùng nơi này của em giúp tôi chúc mừng sinh nhật, trước tới nếm thử rượu vang đỏ mà tôi cất giữ!”

Lạc Vũ hoảng sợ trừng lớn mắt, “Giáo sư, không cần, không cần, em sai rồi, cầu xin anh, không cần!”

“Chậm rồi!”