Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Sư Ngôn, Đâm Sắp Hỏng Rồi

Chương 13: Ngất xỉu ngoài sân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chào cờ buổi sáng mỗi tuần lúc nào tẻ nhạt.

Các học sinh không khỏi háo hức nhìn lá cờ tổ quốc bay phấp phới, mơ hồ theo tiếng đệm đàn ngân nga hát quốc ca, âm thanh của nhiều học sinh hợp lại giống một đàn muỗi đang kêu vo ve.

Sau đó, đại diện học sinh xuất sắc hàng tuần lên phát biểu.

Tuần này nói về chủ đề tinh thần phấn đấu, học sinh ưu tú lớp 12 trên bục thao thao bất tuyệt, hùng hồn giới thiệu toàn bộ vĩ nhân nổi tiếng từ xưa đến nay, tinh thần phấn chấn hận không thể nói hết một lần.

Bình thường một đoạn này gần năm phút, nhưng học sinh này hay lắm, mười phút trôi qua còn chưa kết thúc bài phát biểu tràn đầy nhiệt huyết của mình.

Mỗi buổi chào cờ sáng thứ hai, tất cả các giáo viên cũng sẽ tham dự.

Giáo viên đứng đằng sau các học sinh.

Ngôn Chinh đứng trong đội ngũ giáo viên, khí chất phi phàm, cùng mấy thầy giáo vật lý bên cạnh bụng lồi lõm quả thật là khác nhau một trời một vực.

Kỳ thực Ngôn Chinh cũng cảm thấy đại diện học sinh phát biểu có chút nhàm chán, có điều anh là người tu dưỡng tốt, không giống các giáo viên khác lúc thì há miệng ngáp, lúc thì tụm năm tụm bảy đứng phía sau nói chuyện phiếm.

Anh im lặng đứng, nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy của nha đầu kia cách đó không xa.

Đội ngũ học sinh đều được sắp xếp từ thấp đến cao, chỉ có Nguyễn Nghị Hòa là đặc biệt, xếp hàng cũng không thích đứng trong đám người, mỗi lần đều đứng một mình ở phía cuối hàng.

Trước mặt cô đều là những bạn học cao lớn, đội ngũ này tựa như một nửa biểu đồ parabol, phía trước một mực tăng lên, đến bước ngoặt chỗ Nguyễn Nghị Hòa đột nhiên giảm xuống.

Đã là tháng năm, thời tiết có hơi nóng.

Mặt trời nóng bỏng chiếu rọi khiến học sinh đều héo lả.

Nguyễn Nghị Hòa bị phơi nắng đến đỉnh đầu nóng lên, tóc như bị nướng qua.

Mái tóc nâu hạt dẻ của cô phản chiếu một chút ánh sáng vàng mờ nhạt dưới ánh mặt trời.

Bụng kêu ùng ục, cũng không biết bạn học đứng trước mặt cô có nghe thấy hay không. Hôm nay dậy muộn, không kịp ăn sáng liền chạy tới trường, vốn định chờ vị đại biểu này kết thúc phát biểu chạy tới căng tin mua chút đồ ăn, không nghĩ tới cậu bạn này hoàn toàn dính vào bục, nhìn khí thế hoàn toàn không muốn đi xuống.

Đói quá.

Nguyễn Nghị Hòa đứng không vững, cảm giác dưới chân yếu ớt, hơi lắc lư thân thể.

Bộ dáng của đại biểu trên bục trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng trực tiếp biến thành một luồng ảo ảnh không chân thật, mí mắt phía trước như có một tấm màn đỏ như máu chặn lại.

Sau khi "tấm màn đỏ như máu" kia ngăn trở, mắt tối sầm lại, Nguyễn Nghị Hòa cái gì cũng không nhìn thấy, cả người giống như bị hút hết oxy, đột nhiên ngã xuống.

Nguyễn Nghị Hòa gầy nhẹ, lúc ngã xuống không phát ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa tiếng phát biểu quá vang dội, học sinh đứng phía trước đội ngũ không hề biết phía sau có bạn học ngất xỉu.

Nữ sinh cao lớn đứng phía trước Nguyễn Nghị Hòa nghe tiếng động vội vàng quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng phải xử lý thế nào, Ngôn Chinh đã đi tới.

Nữ sinh cao lớn kia ngơ ngác nhìn Ngôn Chinh.

Hôm nay giáo sư Ngôn mặc áo sơ mi trắng, chiếc cúc vàng trên cùng không cài, mơ hồ có thể nhìn thấy yết hầu của anh, mang theo một loại cấm dục gợi cảm.

Nữ sinh cao lớn yên lặng nuốt nước bọt, ngơ ngác nghĩ, vị giáo sư Ngôn này thật là đẹp trai.

Ngôn Chinh ôm lấy Nguyễn Nghị Hòa đang ngất xỉu, có thứ gì đó bỗng siết chặt nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.

Đau lòng cho cô, gầy yếu như vậy, nhẹ nhàng như vậy, ôm vào ngực giống một con mèo nhỏ.

Nguyễn Nghị Hòa tựa đầu vào l*иg ngực Ngôn Chinh, im lặng nhu thuận.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống, chiếu lên làn da trắng nõn bóng loáng của Nguyễn Nghị Hòa, mấy sợi tóc trước trán cô bị gió khô lay động mà tung bay, từng chút một, không theo tiết tấu.

Ngôn Chinh rũ mắt nhìn cô gái trong ngực, lông mày anh hơi nhíu lại, sắc mặt tối sầm, hơi có chút nghiêm túc.

Phòng y tế của trường không quá xa sân thể dục, đi bộ với tốc độ nhanh, hai – ba phút là đến.

Bác sĩ trong phòng khám là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, họ Nhϊếp. Khi bác sĩ Nhϊếp nhìn thấy là Nguyễn Nghị Hòa, không khỏi cảm khái: "Sao lại là nha đầu này?”

Lời nói khó hiểu.

Bác sĩ Nhϊếp giải thích: "Cô bé này từ năm lớp 10 vào trường đã không ít lần đến phòng y tế.” Nói xong còn thở dài, bổ sung một câu: "Thể chất của em ấy là bị chính bản thân giày vò đến kém.”

Lời này của bác sĩ Niếp không sai.

Tố chất thân thể của cô khi còn bé rất tốt, sau đó vì phải làm thêm nhiều, thức khuya lâu dài, lại chỉ ăn đồ chay trong thời gian dài, thân thể càng ngày càng không chịu nổi.

Ngôn Chinh nhìn cô, bỗng nhiên nhịn không được đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi rối tung.

Phòng khám nằm ở tầng trệt, khá mát mẻ và có máy lạnh 26°C.

Bác sĩ Nhϊếp tăng nhiệt độ điều hòa lên 27°C, tiếp tục khám cho Nguyễn Nghị Hòa.

Vừa nhìn vừa nói với Ngôn Chinh: "Lần này em ấy bị hạ đường huyết, chắc là không ăn sáng, hơn nữa bên ngoài quá nóng, phơi nắng không đứng được nên ngất xỉu.”

....

Nguyễn Nghị Hòa nằm trên giường phòng y tế, ngủ khoảng nửa tiếng mới tỉnh lại.

Trong đầu mơ mơ, cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, không hiểu sao tỉnh lại ngay tại phòng y tế.

Nguyễn Nghị Hòa dụi dụi mắt, lúc nhìn thấy Ngôn Chinh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.

Vì vậy, cô nửa tỉnh nửa mê, bình tĩnh nhìn Ngôn Chinh chừng một phút đồng hồ.

Khuôn mặt Ngôn Chinh rất đẹp, mặt mày dưới ánh đèn trắng của phòng y tế chiếu rọi đặc biệt tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, tựa như người trong tranh.

Nhìn anh kỹ như vậy, lại thấy thiếu đi sự nghiêm túc bình thường trên bục giảng, thay vào đó là sự ôn hòa bình lặng. Anh như vậy thoạt nhìn càng dễ gần hơn, không còn lạnh nhạt xa cách như trước.

Ngôn Chinh ngồi trên ghế bên cạnh cô, một cúc trên cùng áo sơ mi không cài.

Áo sơ mi trắng dài tay kéo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài cân xứng, đường cong cơ bắp săn chắc hoàn mỹ.

Nguyễn Nghị Hòa chống cằm sững sờ nhìn anh, ánh mắt không chớp, giống như trước đó chưa từng gặp qua Ngôn Chinh.

Đôi mắt nhỏ tròn và sáng làm cho cô trông có vài phần ngây thơ, làm thế nào có thể liên tưởng đến cô với một "học sinh xấu" làm vô số giáo viên đau đầu.

Ngôn Chinh cười rộ lên: "Tỉnh rồi à?”

"À..." Nguyễn Nghị Hòa lúc này mới phản ứng lại mình đã nhìn chằm chằm Ngôn Chinh thật lâu, ấp úng hỏi: "Anh đưa em đến phòng y tế?”

"Ừm."

“...... Cảm ơn thầy." Nguyễn Nghị Hòa rũ mắt, có chút mất tự nhiên.

"Ăn chút đi, lần sau đừng quên ăn sáng." Ngôn Chinh đưa cho cô đồ ăn vừa mua.

Một hộp sữa ngọt vị dâu tây, một thanh sôcôla dài.

Bác sĩ Nhϊếp nói cô bị hạ đường huyết, phải nhanh chóng uống một ít đường để bổ sung.

“...... Cảm ơn thầy." Nguyễn Nghị Hòa nghèo từ, trong lúc nhất thời hình như chỉ biết lặp lại một câu như vậy.

Cô lấy sữa và sôcôla chuẩn bị trở lại lớp học trước khi ăn.

"Ăn rồi đi." Ngôn Chinh nói.

Nguyễn Nghị Hòa nhìn đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn bác sĩ Nhϊếp, tiết học đầu tiên đã qua một nửa.

"Em vẫn nên đi học trước." Nguyễn Nghị Hòa giải thích.

"Môn đầu tiên là gì?" Ngôn Chinh hỏi.

“...... Môn tiếng Anh.” Nguyễn Nghị Hòa ngoan ngoãn trả lời.

Ngôn Chinh cười như không cười: "Vậy em gấp cái gì?”

"Hả?" Nguyễn Nghị Hòa bây giờ còn có chút choáng váng, không kịp phản ứng.

"Trong tiết tiếng Anh, dù sao em cũng ngồi làm đề vật lý."

Lời này của Ngôn Chinh có vài phần trêu chọc, nhưng anh cũng không nói sai, quả thật cô không nghe giảng trong lớp tiếng Anh, gần đây cô dùng toàn bộ thời gian để làm đề vật lý, không còn cách nào khác, vì bài kiểm tra tiếng Anh của cô chỉ cần dựa vào cảm giác ngôn ngữ cũng có thể làm tốt.

Nguyễn Nghị Hòa: "Thầy Ngôn, thầy đang xúi dục em trốn học à? ”

"Em nói xem?"

Anh cười rộ lên, làm Nguyễn Nghị Hòa có loại cảm giác thoải mái như gió xuân.

Nguyễn Nghị Hòa cũng cười rộ lên.

Giây phút này, giống như cảnh quay chậm của một bộ phim điện ảnh bị kéo dài vô tận, lặp đi lặp lại trong ký ức sau này của cô.

Nguyễn Nghị Hòa chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được một giáo viên như vậy trong sự nghiệp học cấp 3 cô đơn và chán nản của mình.

Cô từng ghét đi học, đặc biệt là ở trường cấp 3. Khi cô học cấp 3, bệnh tình của bà nội nặng thêm, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ đến việc kiếm tiền, hàng ngày sống dưới áp bức của cuộc sống, ngày nào cũng bị bóng tối mịt mù bao trùm.

Nhưng anh dường như đã thay đổi cuộc sống của cô.

Ăn xong, Nguyễn Nghị Hòa trở lại lớp số 1.

Mặc dù bình thường cũng không nghe tốt các lớp tiếng Anh, nhưng cứ như vậy bỏ qua một tiết học, vẫn hơi cắn rứt lương tâm, dù sao chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

—————————————————————————————————

Nguyễn Nghị Hòa không yên lòng làm bài, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Gió khô mùa hè tràn vào lưới cửa sổ, thổi rèm cửa màu xanh bên cạnh bàn nhẹ nhàng lay động.

Đầu phấn giáo viên cầm trên bục giảng đột nhiên bị gãy một đoạn, một nửa "lạch cạch" rơi xuống đất.

Từ cửa sổ lớp học có thể nhìn thấy sân chơi và một số lớp học đang học thể dục.

Có lẽ nam sinh hai lớp 12 đang chơi bóng rổ, cảnh tượng rất gay cấn.

Các chàng trai mặc quần đùi và khoác áo bóng rổ, người đổ đầy mồ hôi chạy trên sân. Cách xa, không thể thấy rõ là nam sinh lớp nào ném bóng. Chỉ nghe thấy các nữ sinh xếp hàng thét chói tai, cổ vũ cho nam sinh chói mắt nhất toàn trường.

Thật náo nhiệt.

Loại náo nhiệt này, không thuộc về lớp 12.

Những gì năm cuối cấp 3 có được, là đại dương câu hỏi, là sự yên tĩnh, là sự nhẫn nại cùng nghị lực bị khiêu chiến không biết bao nhiêu lần.

Nguyễn Nghị Hòa bỗng nhiên khẽ thở dài, một tiếng thở dài không có người thứ hai nghe được .

Cô tự nhận mình là một cô gái thích văn chương và lãng mạn.

Dù sao cuộc sống cũng áp bức cô quá sớm, để cô thấy rõ không ít hiện thực, cho nên cô không còn tâm trí để thưởng thức văn học nghệ thuật.

Nhưng giờ phút này, cô lại giống như vô số thiếu nữ tuổi dậy thì bình thường khác, mang theo ưu sầu suy nghĩ miên man.

Cô nghĩ, ba năm cấp 3 trôi qua thật nhanh. Giống như ngày hôm qua cô chỉ mới bước vào khuôn viên trường cấp 3.

Ngày vào trường, hiệu trưởng Uông ở trên bục lảm nhảm truyền lửa tư tưởng màu đỏ cho tân học sinh, cô nghe đến không kiên nhẫn, lén lút bỏ đi. Kết quả ngày hôm sau bị chủ nhiệm lớp Ngôn Hoa kéo ra trước lớp phê bình một trận, xem như gϊếŧ gà dọa khỉ.

Ba năm trôi qua, thực sự quá nhanh.

P/s: Chương này tất cả đều viết cốt truyện, chương tiếp theo cũng vậy... Bởi vì tôi muốn viết về dòng cảm xúc nam nữ chính ... Nhưng cuốn sách này hoàn toàn miễn phí, vì vậy tất cả mọi người chịu đựng tôi viết một đoạn dài cốt truyện ... ... Tôi không thể viết thịt mà không đẩy cốt truyện, mọi người, đừng ngừng đọc vì những chương này không viết thịt nhé.
« Chương TrướcChương Tiếp »