Chương 4

Tình huống càng ngày càng cổ quái.

Có lẽ không tính cổ quái gì, dù sao nam nữ kết giao, không phải là một chuyện tốt sao?

Bất quá, nếu hai người trong lúc đó còn có quan hệ thầy trò, vậy có chút cổ quái.

Đương nhiên cũng có người không biết, tỷ như nói Du Chính Dung.

Nhưng vẫn là có người cảm thấy không được tự nhiên, tỷ như nói Hạ Hiểu Úc.

Có thể từ trong giọng nói của cô nghe ra được không được tự nhiên, giống hiện tại……

“Em không cần phải đi.” Cô rầu rĩ đối điện thoại nói.

Ngày mùa hè sau giữa trưa mặt trời sáng rở, đang phát huy uy lực, bên trong đã có sự dễ chịu điều hòa, nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ.

Hạ Hiểu Úc ở nhà, một thân nhẹ nhàng, áo 3 lỗ cùng quần đùi, thanh thản nằm ở trên sofa da, hưởng thụ không khí mát mẻ. Bất quá, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên khuôn mặt quyến rũ đều là thần sắc phiền não.

“Vì sao không cần?” Điện thoại bên kia, tiếng nói nam tính ôn hòa mỉm cười, ung dung hỏi.

“Chính là không cần.” Cô thay đổi tư thế, dùng cổ cố định điện thoại,“Bên ngoài thực nóng, hơn nữa anh lại ở trên cao, em nghe nói qua, những thầy giáo khác đều……”

“Đều dùng ánh mắt thực hâm mộ nhìn tôi.” Du Chính Dung cười yếu ớt nói.

Đây là thật sự. Anh ở trong lòng âm thầm nghĩ.

Anh tuy rằng chỉ rẽ vài ba lần là được, nhưng Hiểu Úc sẽ không chịu, nhưng mỗi lần cô xuất hiện, vài phòng nghiên cứu cách vách thầy giáo cùng học trò đều có điểm tâm thần không yên.

Chính cô không biết, luôn giận dỗi, nghĩ đến những người khác chú ý đều là bởi vì thân phận của cô đặc biệt.

Kỳ thật, căn bản không phải.

Bất quá anh cũng không có nhiều giải thích, chính là cười trừ.

“Vậy em muốn làm sao? Thật sự không theo tôi đi ra ngoài một chút sao?”

“Anh không phải bề bộn nhiều việc sao?”

Lời này là thật, Hạ Hiểu Úc sau lại mới dần dần hiểu biết, Du Chính Dung thật sự bề bộn nhiều việc.

Chẳng những muốn soạn bài, dạy học, chỉ đạo nghiên cứu sinh ở ngoài, còn muốn chủ trì nghiên cứu kế hoạch, họp ở nhiều nơi. Hơn nữa anh chẳng những ở trường học nhậm chức, hiện tại còn đảm nhiệm cố vấn bảo vệ môi trường, bên ngoài có rất nhiều kế hoạch công trình cũng đều có một phần của anh, còn có rất nhiều cuộc họp cùng diễn thuyết……

Cho nên, bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên cùng nhau ăn một bữa cơm, ngay cả xem phim điện ảnh cũng chưa có thời gian, nhiều nhất chính là ở trường học đi tản bộ, sau đó Du Chính Dung phải đưa cô về nhà, ở cửa nhà, khẽ hôn cô rồi nói ngủ ngon.

Cũng như bề ngoài của anh làm cho người ta cảm giác giống nhau, sống chung với nhau, nhã nhặn mà hàm súc.

Chính là, Hạ Hiểu Úc cảm thấy đôi mắt đẹp kia của anh luôn dùng một loại ánh mắt …… có thể đem người thiêu cháy.

Ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng cô, làm cho cô không khỏi tim đập nhanh hơn, cảm thấy khẩn trương hơn.

Dường như có một chút dã tính, không giống như thần thái hằng ngày của Du Chính Dung.

“Việc của tôi đã ổn cả. Bất quá, tôi rất muốn nhìn thấy em.” Anh thẳng thắn thừa nhận.

Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấy lỗ tai dựa vào vào điện thoại, bắt đầu tê tê, nóng nóng.

Cô không biết trả lời như thế nào, chính là tâm hoảng ý loạn cắn môi.

“Như thế nào không nói lời nào? Em không nghĩ muốn gặp tôi sao?” Du Chính Dung cười khẽ, hạ giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

“Em…… đang sửa sang lại tư liệu.” Cô nhìn trên bàn tràn đầy trang giấy, tự điển cùng bút ký hình máy tính, chậm rãi trả lời “Vừa giao đi một phần bản thảo.”

Cô nhận một ít tài liệu phiên dịch có thể ở nhà công tác, đôi khi phải ra cửa giao bản thảo, trừ lần đó ra cô căn bản không thường ra khỏi cửa.

“Vừa giao bản thảo? Cho nên em gần đây luôn ở nhà, mấy ngày không ra khỏi cửa, đúng không?” Anh vô cùng thân thiết cười hỏi, có chút không thể nề hà không tiếng động thở dài, biết cô là lừa gạt không được.“Tôi sẽ đến tìm em.”

“Nhưng là……” Cô do dự.

“Được rồi, như vậy đi, tôi buổi tối sau khi làm việc xong sẽ qua gặp em.”

Gác điện thoại, lỗ tai hãy còn cay nóng.

Hạ Hiểu Úc lười biếng nằm ở trên sofa, vuốt ve gối ôm, đem khuôn mặt vùi vào gối.

Cũng không phải không nghĩ gặp mặt anh, chính là…… Ai nha! Nói như thế nào đâu, chính là cảm thấy không được tự nhiên a!

Cô chán ghét chính mình ở trước mặt anh chân tay luống cuống, khuôn mặt nóng lên! Anh lại luôn cố tình tự nhiên ôn hòa như vậy, dường như giống như đại ca ca nhìn tiểu cô nương, sủng nịch nhìn cô lúng túng.

Chán ghét chán ghét chán ghét……

Cô mãi cho đến chuông điện vang, mới lĩnh ngộ đến chính mình đang ngủ, nhưng lại ngủ một hồi lâu, bên ngoài sắc trời cũng đã tối rồi.

Dương phu nhân giúp việc đã chuẩn bị tốt cơm chiều của mình, sau đó rời khỏi và trong nhà chỉ còn cô, cô giãy dụa đứng lên mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Du Chính Dung trên gương mặt anh tuấn liền nở ôn nhu tươi cười.

“Em mới vừa rồi đang ngủ sao?” Anh thân thủ khẽ vuốt gương mặt trái xoan đang ngủ đỏ bừng của cô.

Cô mới từ trong mộng bừng tỉnh, còn có chút mơ hồ, chính là gật gật đầu.

Phảng phất như con mèo nhỏ vừa ngủ đủ, lười biếng mà quyến rũ.

Du Chính Dung trên mặt ý cười càng sâu.

Sau khi vào cửa, anh nhìn Hạ Hiểu Úc lại nằm trên trên sofa, ôm ôm gối, bộ dạng thật thoải mái. Anh ngồi ở bên cạnh cô, sủng nịch hỏi: “Không ăn cơm sao? Đã bảy giờ rồi em còn muốn tiếp tục ngủ sao?”

“Ân.” Nàng dùng giọng mũi nồng đậm lười biếng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vùi vào ôm gối.

Du Chính Dung đột nhiên thực ghen tị cái gối kia.

“Đứng lên với tôi nào, tôi liều mình đem công tác hoàn thành thật nhanh mới có thể lại đây tìm được em.” Anh ôn nhu dỗ, đưa vai khẽ đẩy tay của cô.

Tay ấm áp ấn lên da thịt mượt mà bóng loáng, bởi vì khí lạnh thổi qua cho nên da thịt hơi lạnh, liền không đành lòng nhẹ nhàng an ủi.

Cô chỉ giống con mèo nhỏ ôn thuần, không hề cảnh giác, ngoan ngoãn nhận an ủi của anh, cơ hồ thoải mái lại ngã vào mộng đẹp.

Du Chính Dung đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bàn tay to xuôi theo vai, chậm rãi dao động hướng lên trên, lướt qua chiếc cổ trắng trắng nõn của cô, sau đó, bắt đầu vuốt khẽ vào vành tai tinh xảo đáng yêu của cô.

Từng đợt nhiệt nóng không ngừng xông lên, Hạ Hiểu Úc nhịn không được mà run rẩy.

Trong mơ hồ, cô chỉ cảm thấy ngón tay ôn nhu kia đang trêu đùa vành tai của cô, sau đó, dời đến cái gáy của cô, cố định lại đầu cô, một loại ấm áp khác liền vây quanh lỗ tai của cô khiến nó nóng lên.

“A!” Cô khinh ngâm ra tiếng.

Là môi anh.

Thật cẩn thận ngậm mυ"ŧ, hơi thở ấm áp thổi tới bên tai mẫn cảm của cô, cô cảm nhận được sóng triều xa lạ ở trong cơ thể mãnh liệt.

Nụ hôn nhỏ dừng ở bên tai của cô, hai má, môi nóng cháy di chuyển trên gương mặt trái xoan bóng loáng, cuối cùng, không chút do dự, lại in lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Nụ hôn của anh, tuyệt không nhã nhặn.

Tham luyến mà không hề thoả mãn, anh lần nữa xâm nhập quấn mυ"ŧ môi ngọt của cô, đầu lưỡi non mềm của cô, lần nữa bắt buộc cô đáp lại, làm cho cô nhịn không được dật ra ngâm nga kháng nghị yêu kiều.

Thật vất vả để chấm dứt nụ hôn nhiệt tình này, hơi thở của cô dồn dập, tim đập như là điên rồi dường như lại không theo quy luật.

Nằm ở trên sofa, khuôn mặt của cô đã muốn ửng hồng, mắt phượng trong suốt, môi anh đào đỏ tươi, xinh đẹp tuân lệnh người mê say.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Phủ ở phía trên cô, dựa thật gần vào khuôn mặt tuấn tú kia, dào dạt mỉm cười thoả mãn, ánh mắt nhu tình chăm chú nhìn cô.“Tôi sẽ lại muốn em.”

Hạ Hiểu Úc không nói gì, lẳng lặng nhìn anh.

Du Chính Dung thân ngâm một tiếng, kháng cự không được dụ hoặc không nói gì kia, lại lần nữa cúi đầu, đoạt lấy ngọt ngào của cô.

Ôm gối ngã nhào trên sàn, đè lên thân thể mềm mại của cô. Anh kéo cánh tay của cô, vòng sang cổ của chính mình, làm cho hai người gắt gao kề nhau.

Tay hắn cũng không rảnh rỗi mà theo từ thân thể của cô chạy dọc đến eo nhỏ mẫn cảm của cô, sợ ngứa cô né tránh, lại tránh bất quá bàn tay to nam tính kia.

Khi anh nhẹ nhàng xoa lên lưng cô, làm cho bàn tay to xoa da thịt trắng mịn của cô, anh ở môi cô gian nan thở dài.

“Không cần…… thật ngứa……” Cô kháng nghị nói, một mặt tiếp tục né tránh, eo nhỏ uốn éo.

“Đừng lộn xộn nha, bằng không, em cũng đừng trách tôi.” Du Chính Dung thở nhẹ, mất tiếng cảnh cáo cô.

Cô bị gắt gao áp chế, cơ hồ không thở nổi, lại nghe đến anh nói như vậy thân thể lập tức cứng đờ, động cũng không dám động.

Toàn thân đều mẫn cảm không thể nói nên lời, từng trận sóng triều nhiệt tình chà xát tứ chi, hướng lên đầu. Hạ Hiểu Úc cảm thấy đầu choáng váng, giống như có một cơn lốc xoáy lớn ở bên trong, không ngừng xoay tròn, xoay tròn……

“Trời ạ, em thực ngọt.” Anh suy sụp thở dài.

Cảm nhận được cô kinh hoảng cứng ngắc cùng mất tự nhiên, anh khẽ hôn gương mặt của cô, buông ra thức ăn ngon đang ở ngay miệng.

Còn không đến lúc đó, anh không nghĩ dọa vật nhỏ ngọt ngào đáng yêu chạy mất.

Chính là kiềm chế như vậy…… Thật sự đau khổ……

Bóng dáng cao lớn đứng dậy, anh kéo Hạ Hiểu Úc mềm nhũn, vẫn là khó khăn rời ra mà ôm vào trong ngực, hôn xuống khuôn mặt cùng chiếc cổ trắng của cô mới bằng lòng buông ra thân thể mềm mại mê người kia.

“Lần sau, sẽ không đơn giản buông tha cho em như vậy.” Anh điểm điểm chóp mũi của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng, cô vừa thẹn lại quẫn quay đầu ra, kéo chỉnh tề quần áo đã bị nhăn đến kỳ cục, từ giữa sofa đứng lên.

“Anh…… ăn cơm chưa?” Giờ phút này cô chỉ có thể tìm bừa vấn đề để dời đi lực chú ý.

“Còn không có, bất quá ăn qua món điểm tâm rất ngọt.”

Ánh mắt rõ ràng của anh thẳng tắp nhìn cô, làm cho cô lại một trận xấu hổ cùng quẫn.

“Vậy anh muốn…… ăn ở nhà em không?” cô cắn cắn môi, có chút không cam lòng nguyện hỏi.“Dù sao nhà của em chỉ có một mình em.”

Nghe vậy, Du Chính Dung có chút kinh ngạc.

Hiểu Úc nói đến gia đình của mình cực ít, chỉ biết là cha mẹ cô hình như thường không ở nhà. Hơn nữa, gia cảnh hẳn là không sai, nhà cô chẳng những địa điểm tốt, hơn nữa diện tích cũng rất rộng. Cô sau khi tốt nghiệp cũng không gấp mà tìm việc, hiển nhiên không cần.

Anh nhịn không được tò mò.

“Hiểu Úc, nhà em chỉ có một mình em sao?”

Mỗi khi anh gọi tên cô thân mật như vậy, cô lại cảm thấy bên tai nhiệt năng nóng lên, ít dám nhìn thẳng anh.

“Ba em ở Singapore, mẹ em đã mất nhiều năm, nhà của em cũng chỉ còn một mình em.” Đi đến phòng bếp, cô bắt đầu dọn cơm, bày bát đũa, đem món ăn mà Dương phu nhân nấu bày đơn giản trên bàn, một mặt nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Du Chính Dung cũng lại đây, thuận tay giúp cô dọn, lẳng lặng nghe.

“Dù sao cũng đã như vậy, em cũng đã tốt nghiệp đại học, ở một mình cũng không có gì không tốt.”

Nghe ra trong thanh âm của cô ra vẻ hờ hững, anh đưa tay sờ sờ đầu cô.

“Quả thật không có gì không tốt.” Anh mỉm cười nói: “Dù sao, tôi cũng có thể thường đến đây với em.”

“Em không cần anh quan……”

Anh không để cho cô nói xong, dùng một nụ hôn ngăn chặn lời của cô.

“Em không cần người khác quan tâm nhưng là tôi không giống như vậy.” Anh sửa chữa cách nói của cô.

“Em thật sự không cần……”

Lại là một nụ hôn, nuốt trọn kháng nghị của cô. [F: em muốn a Du ca *mắt trái tim*]

Hạ Hiểu Úc được buông tha, vừa giận lại quẫn trừng anh liếc mắt một cái, thoát khỏi anh, bưng lấy bát ngồi xuống. “Ăn cơm.”

Anh vui vẻ ngồi xuống ở đối diện cô.

Nhìn anh bộ dáng cười đến như vậy, thực sự giống với một đứa trẻ lớn xác, làm sao lại có bộ dạng thầy giáo như vậy?

“Quả thật không thấy anh giống một thầy giáo.” Cô cúi đầu ăn cơm, một mặt buồn bực lẩm bẩm.

“Tôi cũng không thấy em là một học sinh đáng yêu.” Anh lưu loát tiếp lời nói.

Đúng vậy, thầy trò, làm sao có thể biến thành như vậy?

Hôn môi cùng ôm nhiệt liệt như vậy……

Lại tiếp tục đi xuống, sẽ biến thành thế nào đây?

Du Chính Dung ôm cô chặt như vậy rõ ràng làm cho cô cảm nhận được thân thể của một người đàn ông trưởng thành, có thể nóng cháy mà cứng rắn cỡ nào, mang sức mạnh lạ thường.

Môi của anh, có thể nhã nhặn mỉm cười như vậy, cũng có thể ôn nhu nhưng bá đạo hôn cô như vậy……

Mềm yếu xa lạ cùng run rẩy không ngừng quấy nhiễu Hạ Hiểu Úc, làm cho cô lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng, toàn thân nóng lên.

“Em suy nghĩ gì vậy?” Ngồi ở đối diện cô, cười đến thật đáng giận, một mặt uống canh, một mặt hứng thú nhìn thẳng cô.“Mặt em đều đỏ cả lên, có phải thực nóng không? Máy lạnh không đủ mát sao?”

“Không có việc gì.” cô chết cũng không dám thừa nhận, chỉ có thể cúi đầu ăn mãnh liệt.

Du Chính Dung luôn kiềm chế chính mình không được xúc động mà muốn cười, nhìn cô khiến cho tâm tình của anh tốt hẳn.

Một lát sau, anh mới chú ý tới cô đem cà rốt trong món thịt bò kho tàu cẩn thận lấy ra, chất đống ở chiếc đĩa bên cạnh, đĩa rau ở nơi đó cô cũng chưa động đến một lần.

“Em cũng chưa dùng bữa.” Anh nhắc nhở cô “kén ăn như vậy không tốt đâu”

“Em không thích ăn.” Cô rầu rĩ nói, vẫn là không ngẩng đầu.

Chuyện này bình thường không ai chú ý, cho dù chú ý tới, cũng sẽ không nói thêm cái gì. Bên cạnh cô dù sao cũng không có người thân …… Được rồi, bên cạnh không có người thân.

“Ít nhất ăn hai miếng đi.” Không nghĩ tới Du Chính Dung cũng không có buông tha cho, ngược lại tiếp tục khuyên nhủ,“Cà rốt có vitamin a phong phú, nếu thiếu chất này em sẽ liền bị bệnh quáng gà nha. Rau xanh cũng là không thể bỏ qua, em nếu……”

“Em chính là không thích ăn thôi, cà rốt hương vị thực đáng ghét.”

Cô không mấy vui vẻ ngẩng đầu trừng anh khi xen vào việc của người khác!

“Ăn, bằng không, tôi qua đó đút cho em?” Du Chính Dung không có bị cô dọa đến, chính là mỉm cười nói, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi cong lên của cô.

Cái ánh mắt này!

Giống như anh không phải muốn lại đây đút cô ăn cái gì mà là muốn đem cô giống như món điểm tâm ngọt, một ngụm ăn luôn!

“Em ăn là được.” Bị ánh mắt của anh làm ặt đỏ tim đập, Hạ Hiểu Úc một mặt sinh hờn dỗi, một mặt há miệng to nuốt vào mùi vị cà rốt làm cô khó có thể nuốt xuống kia.

Thật sự rất khó chịu, vì cô ăn quá mau nên không cẩn thận bị sặc, bắt đầu mãnh liệt ho khan.

Thấy cô chật vật, Du Chính Dung đau lòng rót chén nước, đi đến bên cạnh cô,“Uống miếng nước đi, làm sao lại ăn nhanh như vậy, cũng đâu có ai đua với em đâu!”

Chiếm tiện nghi còn khoe mã! Hạ Hiểu Úc ho khan không ngừng, hốc mắt đều đỏ.

Mãnh liệt uống một mạch, cô hít sâu, thật vất vả mới áp chế ho khan.

Du Chính Dung tay nhè nhẹ vỗ sau lưng cô, giúp cô thuận khí, một mặt dỗ cô,“Chậm rãi uống, đừng để lại bị sặc.”

Cô oán hận tà nghễ liếc mắt anh một cái, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lóe ra tức giận, lại có thể vẫn là mê người như vậy.

Xong rồi, chính mình chẳng lẽ là bị cuồng ngược sao?

Du Chính Dung đôi mắt lại chuyển sâu thẳm, anh cúi người xuống, chậm rãi hướng tới gần cô.

“Anh…… Anh muốn làm gì?”

“Giúp em đem mùi vị đáng ghét của cà rốt tẩy đi hết.”

Anh cúi đầu, khống chế cái miệng nhỏ nhắn của cô, không có xâm nhập, lại dùng đầu lưỡi tinh tế lướt qua, nhẹ cắn cánh môi mềm mại của cô.

Cô vẫn muốn né tránh lại bị tay của anh chặt chẽ cố định đầu, không có đường trốn.

“Ngô……” Thân ngâm tinh tế lại dật ra, cô hai tay để ở trong ngực cứng rắn của anh, vốn định chống đẩy, lại phát hiện chính mình mềm yếu không thể sử dụng lực.

Trằn trọc triền miên một lúc cô hoảng hốt thất thần, đầu choáng váng cơ hồ lại yếu đuối, bên tai lại mơ hồ truyền đến hình như là chuông cửa đang reo.

Tích tích tích!

“Chuông cửa……” Du Chính Dung thật vất vả buông ra cái miệng nhỏ nhắn mê người kia, ở bên môi cô thở nhẹ nói.

Trời ạ, anh hình như vĩnh viễn không thể thoả mãn.

Anh ba mươi mốt tuổi, giống như trở lại mười bảy, mười tám tuổi, thời kì thiếu niên huyết khí phương cương, đối với một cô gái, mê luyến mà xúc động như thế, không thể kiềm chế chính mình có du͙© vọиɠ với cô.

“A?”

Bị hôn hỗn loạn, Hạ Hiểu Úc đôi mắt mông lung sương mù, mị hoặc say như chết, làm cho Du Chính Dung thiếu chút nữa lại cúi đầu lần nữa yêu sủng cô.

Nhưng là, anh chính là hít sâu một hơi, buông tha tiểu mỹ nhân còn chưa có hoàn hồn.

“Có người ấn chuông cửa.” Anh cố gắng áp du͙© vọиɠ của chính mình xuống, thanh âm khàn khàn nói.

“A, nha.” Thật vất vả nghe rõ lời nói của anh, Hạ Hiểu Úc xấu hổ đến thiếu chút nữa kiếm cái lỗ chui vào.

Cô gần như hòa tan, chỉ là một cái hôn mà thôi!

Kích động đứng dậy, cô thoát đi ôm ấp quá mức mê người của anh, lao ra phòng khách, cảm thấy mặt mình đang phát ra nhiệt độ cao đến đáng sợ, nếu cả đêm đều như vậy chắc sẽ nhanh bị đốt rụi mất.

Chưa kịp nghĩ nhiều hoặc hỏi nhiều, cô đột nhiên mở cửa lớn ra.

“Hắc! Đã lâu không gặp!”

Ngoài cửa, là mái tóc ngắn, một thân quân trang xanh lá mạ……

Giang Thành Bân!

“Cậu…… Cậu làm sao có thể đến?” Hạ Hiểu Úc chấn động, mắt phượng thẳng trừng đàn em đã gần đi nghĩa vụ.

“Em có nói với chị a, chỉ nghỉ có một ngày, em mới không nghĩ quay về Đài Trung, em nói có thể tới hang ổ của chị một chút mà.” Giang Thành Bân hít hít mũi “Chị đang ăn cơm sao? Thơm quá nha, em cũng muốn ăn, em sắp chết đói rồi!”

“Cậu có nói với tôi sao?” Cô còn không có hoàn toàn hiểu rõ tình hình.

“Làm ơn, em trải qua thiên tân vạn khổ mới sắp xếp được điện thoại gọi cho chị nha. Quân đội thật sự là giống như ngồi tù không khác biệt lắm!”

Giang Thành Bân đã tới nhà cô không ít lần, quen thuộc đẩy cô ra đi vào bên trong, một mặt reo lên: “Thơm quá, là món thịt bò sao? Mau cho em ăn, em đã gần vài tháng đều……”

Tiếng của cậu im bặt.

Đang khi thân ảnh thon dài cao lớn đi tới nhìn đến nhà ăn, Giang Thành Bân như là bị sét đánh tới, sững sờ ở nguyên trạng, động cũng không động.

“Hi, đã lâu không gặp.” Du Chính Dung bộ dáng một chút cũng không có không được tự nhiên, thanh thản mà tiếp đón, giống như anh xuất hiện ở trong này không phải là chuyện long trời lở đất.

“Thầy Du? Sao thầy có thể ở trong này?”

Sau một lúc thật lâu, Giang Thành Bân mới thốt ra một câu này.

Anh ánh mắt trừng thật to, vẫn là bộ dáng không dám tin.

“Tôi đến gặp em ấy.” Du Chính Dung thoải mái thừa nhận, chỉ chỉ phía sau Giang Thành Bân, chính là chủ nhà đang xấu hổ không biết làm thế nào mới tốt.

“Thầy, thầy cùng Hiểu Úc……” Giang Thành Bân thực bình tĩnh quay đầu, nhìn Hạ Hiểu Úc liếc mắt một cái, lại thực bình tĩnh quay đầu lại.

Ánh mắt của cậu trống rỗng, khϊếp sợ không thể chấp nhận sự thật.

“Chúng ta…… Tôi cùng anh ta…… Tôi……” Hạ Hiểu Úc lo lắng muốn giải thích, cũng là lắp bắp nửa ngày, cái gì đều nói không được.

Bốn năm qua, cô cùng Giang Thành Bân là giao tình không hề thua kém bạn bè tốt, nay bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác, nhưng không có cho cậu biết.

Huống chi, người đàn ông này vẫn là người trong lòng của Giang Thành Bân!

Tình huống còn có thể càng tệ hơn không?