Chương 1: Này, bạn cùng phòng...

“Chán thế nhở! Chả thấy bóng dáng anh đẹp trai nào hết!” Trước cổng trường đại học A, một cô gái mặc áo len trắng đang ngáp dài ngáp ngắn: “Buồn ngủ quá! Biết thế này thà ở kí túc xá ngủ cho rồi.”

“Cái cậu này? Cậu làm như trai đẹp có mặt ở khắp mọi nơi ấy! Hơn nữa, chúng ta đến đây là để hỗ trợ cho tân sinh viên, không phải để........Này, này, này......” Cô gái mãi lo nói không để ý tới cánh tay liền bị cô gái bên cạnh nắm lấy, cô còn chả hiểu mô tê gì thì đã thấy cô bạn của mình đang nhìn chăm chú phía trước với đôi mắt sáng rực.

“Đợi đấy, mình khóa được mục tiêu rồi!” Cô gái mặc áo len trắng nở một nụ cười khó hiểu rồi hí hửng nháy mắt với bạn của mình.

Trên con đường rợp bóng cây, những chiếc lá đầu thu hãy còn xanh, phản chiếu dưới ánh nắng, in lên những bóng người qua lại lốm đốm. Trong đám đông, một chàng trai mặc cộc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, đội mũ lưỡi trai chậm rãi kéo theo một chiếc vali.

Cậu bước đi không quá nhanh cũng không quá chậm. Trên tay cậu chỉ có tay cầm của chiếc vali ngoài ra không có thêm balo hay vật dụng gì khác nên trông cậu khá thông thả. Nước da cậu rất trắng, phần lớn khuôn mặt bị che bởi chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp, nhưng chiếc cằm, cổ và cánh tay để lộ ra ngoài đều nói lên điều này.

Đó là một màu trắng lạnh lẽo, khiến cho người ta gợi nhớ đến tuyết mùa đông, có phần không hợp với ánh nắng ấm áp lúc này, giống với khí chất tỏa ra từ con người cậu vậy, lạnh lùng và xa cách.

Chàng trai tươi tắn và sạch sẽ bước đi giữa đám đông, đôi mắt cậu cụp xuống cho đến khi có một bàn tay đặt lên vali của cậu.

Lạc Từ quay người lại nhìn.

Khác với tông màu lạnh của làn da, lông mày và đôi mắt của cậu rất tối, giống như một bức tranh được nhuộm bằng mực, thoạt nhìn cậu có cảm giác tự do và mơ hồ.

Cô gái đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình, ngẩng đầu cười thân thiện: “Đàn em, để tụi chị giúp em nha!”

Cậu hơi giật mình, Lạc Từ không dấu vết lùi lại một bước, sau đó thản nhiên cầm lấy cần gạt và xoay nó, đẩy vali về phía sau nửa bước.

Cậu ngước mắt lên, nói với chất giọng lạnh lùng: “Không cần đâu, cảm ơn.” Nói xong, cậu nhẹ gật đầu với hai người còn đang ngơ ngác, rồi xoay bước kéo vali rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Lạc Từ, hai đàn chị khóa trên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, họ nhìn thấy trong mắt đối phương đều có hưng phấn cùng nhiệt tình.

“Ahhhhhhhhhhhh!” Cô gái kia vội túm lấy cánh tay cô bạn mình, lắc mạnh như muốn truyền sự phấn khích cho cô bạn mình hay: “Cực phẩm! Cực phẩm! Đây tuyệt đối là chàng trai cực phẩm nhất trong số các tân sinh viên năm nay rồi!”

Cô gái mặc áo len trắng nắm tay bạn mình, điên cuồng gật đầu: “Chuẩn, chuẩn! Mình quá là giỏi đi! Không uổng công bán sức lao động cả ngày hôm qua, cuối cùng sáng nay chúng ta cũng tóm được một người!”

“Nhanh lên, nhanh lên! Chụp một bước ảnh rồi đăng vào nhóm! Để đám người kia nhanh chóng thu thập tất cả thông tin của cậu ấy!” “Ơ! Người đâu rồi?”

***

Lạc Từ một tay kéo vali, một tay cầm cuốn sổ tay dành cho tân sinh viên.

Đại học A là một khu vực rộng lớn với nhiều cơ sở hạ tầng. May thay, cảm giác về phương hướng của cậu khá tốt, cậu dò tìm bản đồ trên cuốn sổ tay tân sinh viên, cuối cùng thuận lợi tìm được tòa nhà ký túc xá dành cho sinh viên.

Hầu hết tân sinh viên bước vào ký túc xá đều được bố mẹ hoặc bạn bè đưa đi, cứ ríu rít nói cười suốt dọc đường mà chẳng biết là đang nói gì.

Lạc Từ nhận chìa khóa phòng từ cô quản lí, đội mũ lên, hạ thấp vành mũ, rồi lặng lẽ bước qua đám đông ồn ào.

Cửa phòng ký túc xá hé mở, có thể nghe thấy tiếng nói cười bên trong cũng náo nhiệt không kém gì bên ngoài.

Lạc Từ đứng ở ngoài cửa một lúc, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng trở nên yên tĩnh, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng bánh xe vali kêu lạch cạch.

Lạc Từ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cậu cũng không có lập tức ngẩng đầu lên. Vừa buông tay nâng cần gạt ra, cậu cảm giác có người vỗ nhẹ vào vai mình, không mạnh cũng không nhẹ, sau đó một giọng nam có chút thô ráp vang lên: “Hi! Bạn cùng phòng mới.”

Lạc Từ chậm rãi ngước mắt lên, lọt vào tầm mắt cậu là đôi lông mày rậm và đôi mắt to, cùng với gương mặt tươi cười khi đối diện.

Rõ ràng người nọ hơi giật mình khi nhìn thấy Lạc Từ nhìn mình, sau đó anh ta liền thả tay xuống, miệng lẩm bẩm: “Trời ạ! Sao lại có người đẹp dữ vậy nè!”

“Sao đấy?” Nhìn thấy tên ngốc to con ngây người, Liêu Nhạc một người bạn cùng phòng khác mỉm cười quàng tay qua vai cậu ta, khi ánh mắt rơi xuống trên mặt Lạc Từ, hắn dừng lại một giây, rồi sau đó nói với giọng cường điệu: “Ôi chu choa! Nữ Oa tỷ tỷ của tôi, hôm nay còn nghĩ muốn đến tâm sự với chị.....”

Mọi người có mặt ngoại trừ Lạc Từ không khỏi bật cười. Mẹ của Liêu Nhạc vỗ nhẹ vào vai hắn từ phía sau, bất lực nói: “Cái thằng này, ăn nói cho đàng hoàng!”

Tiếp sau đó mẹ hắn nhìn về phía Lạc Từ tươi cười: “Nhưng đúng thật là cháu trông rất xinh, làn da còn trắng hơn con gái nữa ấy.”

Lạc Từ không giỏi xử lý loại tình huống này, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chào dì ạ! Cháu là Lạc Từ.”

May thay, mẹ Liêu Nhạc nhanh chóng thay đổi chủ đề, cô gật đầu: “Lạc Từ, sao không thấy người nhà cháu đi cùng, cháu đến một mình sao?”

Lạc Từ ậm ừ, đuôi mắt cụp xuống, tay lần nữa đặt lên cần gạt, cậu dùng đầu ngón tay cào nhẹ vài cái. Lúc này mẹ của Liêu Nhạc còn muốn nói thêm gì đó thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười nói của đám con trai.

“Nhóc Trình, nói thật với cậu, trường học tốt chính là không giống nhau, tuy tui chưa vào ký túc xá của cậu, nhưng cá chắc rằng nó tốt hơn khu ổ chuột của tui gấp nhiều lần.”

“Hừ, còn phải nói, cái đại học hạng ba của mi sao có thể so với đại học A được chứ.” Nam sinh bên cạnh cười nhạo vài tiếng.

“Trời ạ! Hạng ba cái gì chứ. Trường của tao dù có tồi tàn đến mấy cũng vẫn có thể coi là trường hạng hai nha!”

“ha--”

“Tên kia! Muốn gây sự hay gì?”

“Được rồi!” Hai người còn lại tựa hồ có chút kiềm chế, trong hành lang xen lẫn giữa những tiếng ồn ào, một giọng nam dễ nghe truyền vào tai Lạc Từ, mơ hồ có chút lười biếng: “Hai người các cậu bình tĩnh một chút, nói là muốn tới tiễn tôi, kết quả cãi lộn cả một đường, lỗ tai đều bị hai người ồn đến mức tê rần luôn rồi này!”

“Ai nói đi tiễn cậu? Tụi này là tới tham quan trường đại học A.......”

“Này, cậu đang làm gì đấy......Này này Giang Tri Trình, cậu muốn làm loạn có phải không?”

“Hahaha......”

Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, ở giữa là một chàng trai cao ráo đẹp trai cũng là người trắng nhất, đang đùa giỡn với hai người bạn của mình.

Mặc dù người bạn ngoài miệng kêu gào anh buông tay, nhưng cậu ta cũng không vùng vẫy mạnh mẽ.

Thiếu niên một cánh tay đang bận kiềm giữ, không thể rảnh tay, liền dùng tư thế này, nghiêng mắt nhìn mọi người, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào.”

Ánh mắt anh lướt qua chàng trai đội mũ, nhìn không rõ mặt Lạc Từ, lúc này mới đánh mắt qua mẹ Liêu Nhạc ở bên cạnh, anh liền thu tay lại, cười nghiêm túc nói: “Chào dì ạ!”

Mẹ Liêu Nhạc mỉm cười gật đầu.

Liêu Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giang Tri Trình, liếc tên ngốc to con Đàm Chí bên cạnh, nói khẽ: “Lại thêm một anh chàng đẹp trai nữa, chẳng lẽ đại học A tuyển sinh không chỉ dựa vào thành tích mà còn dựa trên cả ngoại hình?”

“Cậu nói xem có đúng không, Lạc Từ?” Hắn dùng khuỷu tay huých Lạc Từ, phát hiện cậu xoay mặt đi chỗ khác, vành mũ kéo thật thấp, che gần hết khuôn mặt. Từ hướng này hắn có thể nhìn thấy chiếc cằm gầy và đôi má đỏ ửng.

Lạc Từ không nói chuyện, cậu cụp mắt xuống, ngón tay sau lưng có chút run rẩy.

…… Là cậu ấy…… Làm sao có thể là cậu ấy?

“Này, cậu sao thế?” Liêu Nhạc kỳ quái nhìn Lạc Từ.

Lạc Từ phút chốc tỉnh táo lại, không giải thích, chỉ hơi lắc đầu.

“Cậu.........”

“Nhạc Nhạc, mẹ đi đây. Nhớ kỹ không được tiêu tiền bừa bãi, không đủ thì đi tìm bố con, mẹ không có đâu, đừng có mà tìm mẹ.” Lời nói của Liêu Nhạc bị mẹ hắn cắt ngang, nghe vậy hắn nhanh chóng nhìn sang, trợn mắt: “Mẹ, mẹ có phải là mẹ ruột của con thiệt không vậy.”

Rồi sau đó xua tay: “Được rồi, mẹ về đi, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”

Sau khi mẹ Liêu Nhạc rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại đám thanh niên trẻ tuổi. Không có người lớn ở đây, bầu không khí trở nên thoải mái hơn hẳn.

“Nhóc Trình, cậu ngủ giường nào thế?” Bạn của Giang Tri Trình thuận miệng hỏi.

“Còn dư lại giường 2 và 3, cậu.......” Liêu Nhạc nói tới đây thì dừng lại.

Giang Tri Trình hiểu ý, duỗi tay cười nói: “Giang Tri Trình.”

“Được rồi, Giang Tri Trình, vậy cậu và Lạc Từ thương lượng xem muốn ngủ giường nào nhé!”

“Lạc Từ?” Giang Tri Trình theo bản năng nhìn cái người đang đội mũ kia, từ lúc bước vào cửa tới giờ anh chưa nghe thấy cậu ta lên tiếng lần nào.

Lạc Từ vẫn không ngẩng đầu lên, Giang Tri Trình không nhìn rõ mặt cậu, chỉ biết dáng người cậu nhỏ nhắn hơn mấy người trong phòng này. Tay áo ngắn màu trắng giản dị, quần jean rộng màu xanh nhạt, lộ ra làn da trắng lanh, đặc biệt là phần da mỏng trên cổ, những đường cong mềm mại uyển chuyển, khiến người ta có cảm giác sạch sẽ, nhưng đồng thời cũng tạo cảm giác có phần yếu ớt.

Người bạn cùng phòng này.......Giang Tri Trình nhướng mày. Cậu ta chưa từng ra nắng sao? Sao có thể trắng như người tuyết thế này chứ?

Một lúc sau, anh mới mỉm cười hỏi: “Cậu muốn ngủ ở đâu?”

Lạc Từ cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn anh. Giang Tri Trình còn chưa kịp nhìn rõ mặt cậu, thì cậu đã thu hồi tầm mắt, nghiêng người đi về phía giường số hai.

Thấy cậu đã chọn xong, Giang Tri Trình cũng không nói gì, cầm lấy chiếc túi từ tay bạn mình ném lên giường, sau đó quay người cười nói: “Vẫn còn sớm, mọi người có muốn đi dạo một vòng không? Xong rồi sẵn tiện đi ăn trưa luôn, vừa hay để mọi người làm quen.”

“Được thôi.” Bạn bè của Giang Tri Trình đương nhiên không phản đối, Liêu Nhạc cùng Đàm Chí dùng ánh mắt trao đổi, ngay sau đó cũng gật đầu, vì thế tầm mắt mọi người lúc này đều rơi xuống trên người Lạc Từ.

“Cảm ơn, nhưng tôi không đi đâu.” Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lạc Từ thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”

Một người bạn của Giang Tri Thành là người tính tình thoải mái dễ nói chuyện, không nhịn được, khuyên nhủ cậu: “Mọi người đều đi ra ngoài, để cậu một mình ở đây không tốt lắm. Lần đầu tiên gặp mặt nên đi dạo cùng nhau, chờ lúc nào trở về rồi nghỉ ngơi.”

“Cậu ấy nói đúng đấy.” Giang Tri Trình gật đầu, đi tới bên cạnh Lạc Từ: “Trở về lại nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu.”

Người đàn ông trong mộng của cậu đang đứng cách cậu chưa tới nửa mét, mùi thơm từ nước xả quần áo trên người anh bay tới, cộng với nhiệt độ đầu thu, bao vây cậu không một khe hở.

Lạc Từ biết mình không nên từ chối, nhưng cậu khẩn trương đến mức thân thể cứng đờ, hô hấp gấp gáp, bất cứ lúc nào cũng có thể trông rất kỳ cục, làm sao có thể cùng bọn họ đi ra ngoài? Cậu cố giả vờ bình tĩnh, vẫn như cũ từ chối: “Xin lỗi, tối qua tôi ngủ không được nhiều, bây giờ có chút buồn ngủ.”

Giang Tri Trình nghe vậy cũng không tiếp tục khuyên nữa: “Được rồi, vậy cậu ngủ bù đi, khi nào trở về tụi này sẽ mang cho cậu ít đồ ăn. Cậu có kiêng ăn gì không?”

Lạc Từ thở phào nhẹ nhõm, cậu cởi mũ ra, vuốt lại mái tóc hơi rối: “Không có” sau lại nói thêm “Cảm ơn, làm phiền các cậu rồi!”

Giang Tri Trình nhìn động tác của cậu, ngẩn ra một chút sau đó mới mỉm cười: “Không có gì.”

Thời điểm quay người bước ra khỏi ký túc xá, anh không khỏi nghĩ---người bạn cùng phòng này của anh, có vẻ hơi tinh xảo quá mức.

Sau khi mấy người bước ra khỏi cửa, bạn của Giang Tri Trình không nhịn được nói: “Phải nói là, người bạn cùng phòng kia của cậu khá lạnh lùng, nhưng cậu ta thực sự quá xinh đẹp!”

“Uầy, cậu cũng cảm thấy cậu ta xinh đẹp? Lúc cậu ta vừa cởi mũ xuống, còn khiến tôi giật mình nữa đấy. Lớn từng này rồi, mà tôi còn chưa từng thấy đứa con trai nào lại giống con gái đến thế!”

“Đừng tùy tiện bàn luận về ngoại hình của người khác.” Giang Tri Trình vỗ hai người bọn họ một cái: “Đều là do cha mẹ ban cho.”

……

Khi tiếng trò chuyện ngoài cửa nhỏ dần, Lạc Từ như trút bỏ sức lực trên vai, cậu dựa vào vách tường phía sau, sau đó đưa tay lên che lại đôi mắt, đầu ngón tay thon dài khẽ run.

Cậu lạnh lùng lúc nào? Chỉ là do cậu quá khẩn trương, nhất thời không biết phải làm sao để ở chung với Giang Tri Trình. Cậu sợ không khống chế được phản ứng của mình, để Giang Tri Trình phát hiện ra điểm khác thường.

Mà điểm khác thường ở đây là gì, Lạc Từ có hơi khó nói.

Bởi vì cậu là gay, một tên gay có tâm tư không an phận với bạn cùng phòng.