Chương 2: Ai lại không thích



Ngay sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Lạc Từ cùng người bạn Trương Yến đến thành phố C du lịch. Vì không quen thuộc nơi đây, cũng không muốn tốn thời gian tìm hiểu nên hai người quyết định sẽ đi theo đoàn.

Tại một điểm du lịch ở thành phố C, Trương Yến giống như cái loa phóng thanh ở bên tai Lạc Từ chốc chốc lại rủ rỉ vào tai cậu nào là em gái này xinh em gái kia đẹp.

Lạc Từ lơ đãng nhìn theo phương hướng cậu ta chỉ, sự chú ý của cậu không phải ở mấy cô nàng xinh đẹp kia mà là chàng trai cao lớn đang đứng gần đấy.

Chàng trai kia đứng cùng với nhóm bạn, có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều có ngoại hình nổi bật. Truy nhiên, trong số các nam thanh nữ tú, Lạc Từ chỉ chú ý đến mình anh.

Bởi vì anh thật sự quá chói mắt, nên dù chỉ đứng đó với bạn bè thôi cũng đủ thu hút mọi người rồi.

Lạc Từ đứng cách đó vài mét, nhìn chàng trai cao lớn với đôi chân dài, một tay đút túi, thản nhiên đứng đó. Không biết người bạn bên cạnh nói gì, anh đột nhiên nhếch môi cười lớn.

Vì quay mặt về phía Lạc Từ, nên Lạc Từ chỉ có thể thấy một bên sườn mặt tuấn tú của anh, hàm răng trắng sáng lộ ra khi cười và những tia nắng nhỏ phản chiếu trong mắt anh.

Nụ cười đó ấm áp, sảng khoái và sạch sẽ, như một cái móc câu nhỏ, đột nhiên không kịp đề phòng câu trúng trái tim Lạc Từ. Lúc bị nó lôi kéo, trái tim cậu không thôi run rẩy............

Chờ lúc Lạc Từ bình tĩnh lại, chàng trai đã cùng bạn bè rời khỏi nơi đó. Cậu đưa mắt tìm kiếm một vòng xung quanh nhưng không thấy người đâu, cũng đành thôi, không đi sâu tìm hiểu phản ứng khác thường vừa rồi, thế nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác mất mát khó tả.

Cậu nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại chàng trai ấy nữa, nhưng ngày hôm sau tại một điểm tham quan khác, Lạc Từ lần nữa gặp lại người ấy và nhóm bạn của anh.

Có vẻ như họ đến đây bằng ô tô, không phải đi theo đoàn, nhưng lịch trình cả hai bên ngoài ý muốn lại giống nhau.

Một điều bất ngờ nữa là sau khi chơi chưa đầy một giờ, thời tiết đột nhiên thay đổi, bầu trời trở nên u ám rồi bất chợt đổ cơn mưa. Du khách vội vã quay về khách sạn, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ướt. Cũng may, ngày mùa hè nhiệt độ không khí cao nên không phải lo sẽ bị cảm lạnh.

Khách du lịch lần lượt đi vào, có người trở về phòng thay quần áo, có người ở lại trong sảnh, hứng thú ngắm mưa bên ngoài.

Lạc Từ cùng Trương Yến đều bị nước mưa xối ướt nhẹp, cả hai đang định về phòng thay quần áo, Lạc Từ đi được vài bước, khóe mắt cậu thoáng thấy một bóng người quen thuộc.

Nhịp tim khẽ đánh một cái, Lạc Từ bất giác đi chậm lại.

“Sao vậy?” Trương Yến thấy cậu dừng lại, quay đầu khó hiểu hỏi.

Lạc Từ không giải thích mà chỉ nói: “Không có gì, tao đứng đây một lát, mày về phòng trước đi.”

“Được rồi.” Trương Yến không nghĩ nhiều: “Vậy tao lên trước đây, mày cũng lên lẹ đi, cẩn thận coi chừng cảm lạnh đấy!”

“Ừm.” Lạc Từ nhẹ gật đầu, sau đó theo bản năng hạ vành mũ xuống, nhìn về hướng bên kia.

Chàng trai không chú ý đến ánh mắt nhìn trộm bên này, anh khoanh tay đứng thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lại cười nói rơm rả với nhóm bạn bên cạnh.

Không biết họ nói gì, anh đột nhiên thả tay xuống, thản nhiên vén áo lên lau mặt, sau đó ngón tay thon dài tự nhiên lướt qua vầng trán hơi ẩm ướt, vuốt ngược mái tóc ra sau.

Một bộ động tác uyển chuyển tự nhiên, bình thường đến mức không có chút gì đáng để ý, nhưng nhịp tim của Lạc Từ lại vì thế mà hoàn toàn mất khống chế.

Động tác đơn giản tùy ý của anh trong mắt cậu dường như bị phát chậm lại.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên viền áo trắng mềm mại, sau đó gấu áo được vén lên, để lộ làn da trẻ trung khỏe khoắn của thiếu niên, như viên ngọc sáng ngời. Phía trên viên ngọc xinh đẹp, thị lực tốt giúp Lạc Từ có thể nhìn thấy rõ từng thớ cơ săn chắc trên bụng thiếu niên cùng với đường nhân ngư mơ hồ hiện rõ. Đường nét duyên dáng rơi vào mắt Lạc Từ, khiến cậu cảm thấy rối bời, thậm chí khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Nhiệt độ trên mặt cũng theo đó tăng dần mỗi khi nam sinh vuốt tóc.

Tóc trên trán của anh bị hất ngược ra sau, xương cổ tay che mất đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao cao và quai hàm góc cạnh.

Đột nhiên anh nhìn qua bên này, khuôn mặt ưu việt không kịp phòng bị xuất hiện trước mắt Lạc Từ.

Vầng tráng đầy đặn bóng loáng, làn da trắng ngần và đôi con ngươi màu hổ phách bất chợt thu hút ánh nhìn của Lạc Từ. Cậu vội cụp mắt xuống như là che giấu, rồi lại kéo vành mũ lên, tim đập thình thịch rõ to.

May mắn thay, nam sinh chỉ tùy ý nhìn, vô tình lướt trúng Lạc Từ, rồi ánh mắt nhanh chóng dời đi nơi khác.

Lạc Từ thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn nữa, chạy thật nhanh về phòng như đang chạy trốn.

Sau ngày đó, hai người thực sự không còn gặp lại nhau.

Trước đây, Lạc Từ chưa từng yêu ai cũng chưa từng thích bất kỳ cô gái nào, cậu không biết ngày hôm đó bản thân bị làm sao, lại có thể đỏ mặt vì một người con trai, thậm chí còn cảm thấy động tác ngẫu nhiên của anh vô cùng gợi cảm.

Đúng vậy, là gợi cảm. Khi cậu nhìn thấy chàng trai vén áo và vuốt tóc, từ duy nhất hiện lên trong đầu Lạc Từ chính là hai từ này.

Cảm xúc này vừa mới mẻ lại vừa xa lạ, ngoài tầm hiểu biết của Lạc Từ, khiến cậu có chút hưng phấn nhưng đồng thời lại thấy hốt hoảng.

Dù cho cảm xúc có phức tạp đến đâu thì hầu hết những người từng gặp trong cuộc hành trình này cũng chỉ có thể trở thành người qua đường. Những rung động ngày ấy đã bị Lạc Từ lãng quên dần theo thời gian.

Cho đến một buổi sớm mai nửa tháng sau, Lạc Từ ngẩn người duy trì tư thể ngồi dậy khỏi giường, cảm giác kỳ lạ bên dưới lập tức đưa cậu trở lại giấc mơ đêm qua.

Đôi mắt chàng trai rất đẹp, mặc dù Lạc Từ chưa được nhìn gần nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong từ khoảng cách xa.

Trong giấc mơ, khi đôi mắt kia nhìn vào Lạc Từ, mang theo ý cười, nụ cười ấm áp giống với độ ấm trên đôi môi đối phương, mềm mại, chạm vào từng tấc da thịt trên người cậu, có chút tê tê như bị điện giật, khiến cậu nhịn không được mà run lên.

Chẳng cần kỹ xảo điêu luyện, đơn giản chỉ là một cái chạm môi, đã khiến Lạc Từ phải thừa nhận bản thân là người thua cuộc.

........

Nghĩ tới đây, hàng mi dài của cậu khẽ rung, cậu chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen láy hơi ướt, khóe mắt ửng đỏ, cậu vô thức nhìn vào khoảng không phía trước, gọi tên thiếu niên trong mộng: “Giang Tri Trình.........”

Hơi thở đều đặn, nhưng thanh âm lại có chút khàn.

Người mà bạn vô tình gặp gỡ trong chuyến du lịch trùng hợp thế nào lại học cùng trường đại học với bạn, thậm chí cùng chuyên ngành, cùng cả ký túc xá, hơn nữa, đối phương lại chính là người khiến trái tim bạn rung động, đối tượng lần đầu tiên mộng xuân cũng là người ấy.

Thân phận bạn cùng phòng này, nghĩa là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cho dù có là người yêu cũng chưa chắc đã gặp nhau nhiều như vậy.

Càng nghĩ, nội tâm Lạc Từ càng không thể bình tĩnh nổi. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, rồi xoay người đặt chiếc vali xuống sàn, quyết định dời sự chú ý bằng cách sắp xếp đồ đạc.

Đồ đạc của cậu không nhiều lắm, mất một lúc là đã sắp xếp xong rồi, chỉ còn lại ga trải giường và vỏ chăn cần phải phân loại. Lạc Từ cầm ga trải gường nhìn một lát, mím môi, sau đó ném nó lên giường, cậu xoay người, kéo ra ghế dựa, khoanh chân ngồi xuống, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Lúc đầu, cậu chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút, trong đầu nghĩ đến những chuyện vớ vẩn, suy nghĩ linh tinh một hồi tinh thần mỏi mệt, cuối cùng ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Lần nữa tỉnh lại, cảm giác như có ai đó vỗ nhẹ vào vai, tiếp theo liền nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ chịu: “Sao cậu lại ngủ ở đây? Không thấy khó chịu à?”

Lạc Từ mở to mắt, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn gương mặt đẹp trai rạng ngời của Giang Tri Trình, cậu hốt hoảng nghĩ rằng mình còn đang ở trong mơ, cũng may là cánh tay tê rần đã nhắc nhở cậu.

Lạc Từ vô thức giơ cánh tay lên lắc lắc, ánh mắt rơi xuống mặt Giang Tri Trình, cảm giác như tầm mắt đối phương dừng lại trên mặt mình một lúc mới dời đi nơi khác.

Chỉ vì vài giây dừng mắt ấy, mà nhịp tim Lạc Từ đập thình thình, cậu đưa tay sờ lên mặt mình, hoài nghi có phải bản thân lúc ngủ chảy nước miếng hay không.

Mà chính cậu không hề hay biết Giang Tri Trình chỉ là nhìn những vết đỏ in trên làn da trắng noãn mềm mại, mái tóc hơi rối, tương phản với khuôn mặt thanh tú không chút biểu cảm, khiến người ta không khỏi chú ý đến của cậu.

“Ah, đúng rồi.” Giang Tri Trình đặt hộp cơm lên bàn Lạc Từ: “Không biết cậu thích ăn gì, nên mua thêm vài món, cậu xem thử xem có hợp khẩu vị không.”

Lạc Từ nghiêng đầu nhìn một cái, sau đó gật đầu: “Cảm ơn cậu nha!” Như sợ mình lạnh nhạt quá, lại chiêm thêm vài chữ: “Phiền cậu quá!”

“Không có gì đâu, đừng khách khí.” Giang Tri Trình mỉm cười xua tay, sau lại xoay người đi đến giường ngủ của mình.

Lạc Từ mở hộp cơm ra, thoáng giật mình.

Bốn món bày ra trước mặt cậu có thịt có rau, cả cay và không cay, cậu ăn thử một miếng bất ngờ là nó vẫn còn nóng.

Ăn thêm mấy miếng nữa, Lạc Từ cụp mắt, buông chiếc đũa trong tay, cậu không khỏi nghĩ, khó trách mấy lần nhìn thấy Giang Tri Trình, bên cạnh anh đều có rất nhiều bạn bè vây quanh. Người như vậy, dù cho là người bạn cùng phòng mới gặp lần đầu, anh đều có thể ân cần săn sóc, ai lại không thích cho được?

Liêu Nhạc và Đàm Chí còn chưa trở về, Giang Tri Trình cong đôi chân dài, một tay cầm điện thoại bấm bấm. Trong lúc nhất thời, ngoài âm thanh phát ra từ điện thoại di động, chỉ còn lại tiếng Lạc Từ nhai nuốt rất nhỏ.

Bầu không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh, Giang Tri Trình không để ý tới, nhưng Lạc Từ thấy hơi khó chịu, cậu ăn cho xong rồi dọn dẹp, lúc sau ngồi trên ghế bàn tay nắm chặt, như hạ quyết tâm, cậu đứng bật dậy đi đến trước giường Giang Tri Trình.

Có lẽ cảm nhận được cái bóng trên đỉnh đầu, Giang Tri Trình trở tay cất di động, nghi hoặc ngước mắt lên.

Bốn mắt chạm nhau, Lạc Từ càng khẩn trương, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, giọng nói đều đều trôi chảy: “Cảm ơn cậu đã mang đồ ăn cho tôi. Bao nhiêu tiền, để tôi chuyển lại cho cậu.”

Dứt lời, liền thấy biểu tình sửng sốt trên mặt Giang Tri Trình, ngón tay Lạc Từ nắm chặt.

Giọng điệu của cậu có phải gay gắt quá rồi không?

Cũng may Giang Tri Trình nhanh chóng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, anh nói: “Không có bao nhiêu hết, cậu không cần phải chuyển lại.”

Lạc Từ: “Không được.”

Bầu không khí lần thứ hai đông cứng, cậu vội rũ mắt.

Giang Tri Trình còn muốn nói thêm gì đó, lại không biết sao đột nhiên bật cười, đổi giọng: “Được rồi, trước tiên thêm Wechat cái đã.”

Thấy anh không tiếp tục từ chối, Lạc Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cậu xoay người với tay lấy điện thoại trên bàn, trước khi mở lên có hơi khựng lại một chút, thêm Wechat? Cậu mím môi, rồi quét mã trên điện thoại Giang Tri Trình.

‘Tinh’ một tiếng, giao diện cá nhân hiện lên. Lạc Từ nhìn chăm chú vào ảnh đại diện trên trang cá nhân của Giang Tri Trình.

Ảnh đại diện khác xa so với tưởng tượng của Lạc Từ, cậu vốn tưởng sẽ là ảnh tự sướиɠ của Giang Tri Trình, hay là một trong số những bức ảnh đời thường, ai mà có ngờ đó lại là ảnh một con mèo Ba Tư lắm lông.

Mèo Ba Tư lông trắng hai chân gác phía trước tạo thành một tư thế tao nhã, cặp mắt màu xanh như đang khép hờ rồi lại như nhìn thẳng, có chút u buồn, trông vừa cao quý vừa xinh đẹp.

Trong lòng Lạc Từ khẽ động, cậu nhìn kĩ bức ảnh đại diện hồi lâu, không nhịn được lia mắt về phía Giang Tri Trình, hỏi: “Cậu thích mèo hả?”

Giang Tri Trình nhìn cậu một cái, nói: “Đúng á!” Anh đứng lên, dùng ngón tay thon dài tự nhiên mà gõ gõ đầu con mèo trên màn hình điện thoại Lạc Từ, cười một tiếng: “Nhìn nó lạnh lùng vậy thôi, chứ thật ra đáng yêu lắm!”

Nghe anh nói vậy, Lạc Từ hỏi: “Mèo cậu nuôi à?”

“Ừm.” Giang Tri Trình ngồi trở lại ghế, đôi chân dài duỗi thẳng, bấm vào màn hình điện thoại vài cái rồi đưa nó cho Lạc Từ xem: “Nè, còn mấy bức này nữa.”

Lạc Từ lướt từng tấm một, lại nghe được Giang Tri Trình cười nói: “Lần đầu tiên tôi mang nó về, nó vừa lạnh lùng vừa làm kiêu, còn không cho tôi chạm vào, tôi phải dỗ nó dữ lắm nó mới cho tôi sờ một chút. Nuôi được một thời gian, khi đã quen thuộc rồi, cậu mà không để ý tới nó, nó sẽ chạy lại rồi dùng móng vuốt trêu chọc cậu, chọc xong còn biết lùi lại xem phản ứng của cậu, kiểu như xem cậu có tức giận hay không á, sau khi biết cậu mà không giận ấy, nó sẽ kiêu căng mà đi đến bên cạnh cậu, rồi mới cho phép cậu vuốt ve nó.”

“Giờ nó đã hoàn toàn quen thuộc rồi, không cần thử nữa, chỉ cần tôi duỗi tay ra là nó sẽ tự giác đi tới cho tôi sờ.”

Nghĩ đến điều gì đó, Giang Tri Trình cười lớn: “Nói sờ vậy thôi chứ thật ra là chải lông cho nó đó, gia hỏa này kiêu căng lắm, lông nó không có cho tùy tiện đυ.ng vào đâu. Ha ha lúc trước tôi sờ, nó còn tàn nhẫn cào tôi một cái.”

Tuy là đang nói về một con mèo, nhưng chẳng hiểu sao xương cụt trên người Lạc Từ có cảm giác tê rần, giống như có ai đó từ xa mơn trớn, làm cậu ngứa ngáy không thôi.

Cậu vội cụp mắt xuống, cảm thấy có chút ghen tị với con mèo kia.